Đầu tiên xin cảm ơn các thím đã bỏ phí mất mấy giây của đời để vào đây nghe đôi lời của kẻ sắp phải đi xa này...
Kể lể ra thì có vẻ dài dòng nhưng các thím đã làm ơn thì làm cho trót ,chịu khó đọc những dòng tâm sự mà em viết sau đây...
Sau nhiều lần dụ dỗ, gạ gẫm thì cuối cùng em cũng đã có thể rủ gái đi xem kịch cùng em, Ngoài lề tí là gái này em cũng chỉ mới làm quen một tháng nay thôi, cũng cà phê cà pháo chứ chưa có buổi hẹn hò đúng nghĩa nào. Nên em hy vọng là buổi hôm nay 2 đứa có thể xích lại gần nhau hơn...
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.. phải lên kế hoạch thật kỹ lưỡng
Sau khi tham khảo qua hàng trăm cuốn sách, tư liệu, tạp chí người lớn em thấy vẫn không đủ kiến thức cho một người ham học như mình..
Em đăng ký thêm những buổi học trực tuyến qua video về những kỹ năng canh tác nông nghiệp của các nông dân bên Liên Xô thần thánh....Rồi em tìm đến những những giai thoại bất hủ , những mưu hèn kế bẩn để săn bắt gấu trái phép của những thanh niên yêu màu tím,sống nội tâm như Voz nhà mình...Sau hồi lâu cân nhắc và suy nghĩ ..Em quyết định nghe theo.. thằng bạn em.
Theo những gì nó rì viu từ buổi nó gài con Gấu nó mới bẫy được ở buổi xem kịch. Nó kể rằng hôm đó nó dắt con gấu đó xem kịch ma... vở kịch " Họa Hồn" ở sân khấu thế giới trẻ. Vở kịch có những đoạn kinh hoàng đến nỗi 2 người lạ mặt còn phải ôm chầm lấy nhau la hét, chứ đừng nói gì đến cặp gian phu dâm phụ tình trong như đã đấy...thật là tiện tay , tiện tay.
Em nghe xong , tỏ ra điều đăm chiêu suy nghĩ, nhưng mà thật ra trong lòng mừng như bắt được vàng...em thấy gái cũng mến mình nhưng mới quen có vẻ còn ngại, đây là dịp ngàn vàng để hai đứa bỏ qua những ngại ngùng mắt cỡ để ôm chầm lấy nhau...nghĩ đến đây em lại cứ tủm tỉm cười....nhưng mà "Mưu sự tại nhân ,hành sự tại thiên" có lẽ là ý trời. Em ko ngờ những chuyện xảy ra hôm nay nó lại kinh khủng với cuộc đời em như vậy...và có lẽ cũng đặt dấu chấm hết cho tất cả...
Lên kế hoạch, mua vé sẵn từ trước, suất chiếu lúc 8h . 7h00 em diện xiêm y sặc sỡ, make up qua loa và tu một hơi hết chai chà xanh âm độ...em liền phi xe đến nhà em ý, mất một lúc mới tới nơi được vì xe em hơi cao nên hơi khó đi, chỉ dám chạy chậm ( xe này ông già mua cho hồi tốt nghiệp cấp 3, em đang muốn bán nó, mà không biết hiệu gì, gì chứ xe cộ là em mù , mà hình như xe Hông đa mấy thím ạ, nghe tên đã thấy quê rồi, em ghét xe cao lắm, phải nhón nhón, đã vậy còn to và nặng nữa, đã vậy dưới yên xe có thằng chó nào dán miếng decal xấu kinh , chỉ có chữ Sờ với chữ Hờ ,phía sau là một trăm rưỡi rồi lại còn i thêm một cái nữa mới chịu ??em ko hiểu ??? vô nghĩa vãi lềnh, thím nào rành xe cộ biết nó báo giá dùm em nhen)
Sau khi đến nhà,em lấy điện thoại ra gọi cho em í xuống, loay hoay một hồi em mới bấm được số gọi ( Điện thoại loại em dùng là của chị gửi về cho xài, loại này khó dùng lắm mấy thím ợ, phải dùng tay trượt trượt lên màn hình nó mới sử dụng được chứ không giống loại bàn phím trước đây em hay xài, em cũng chả biết nó hiệu gì, em tìm mãi cũng ko thấy tên nó trên vỏ điện thoại,hay chắc chị em dán decal rồi nên em ko thấy, chỉ biết nó màu trắng sữa, hình chữ nhật được bo tròn 4 góc, cầm có vẻ chắc tay ,phía sau có hình của trái bom bị đứa nào cạp một miếng nữa... thím nào rành công nghệ vào thông não em phát )
Cuối cùng cũng chở em đến nơi, em ga lăng chạy vô căn tin mua 2 chai chà xanh âm độ, dù em đã tu một chai ở nhà. Vô trong sân khấu cũng đúng lúc diễn, em ngồi bên góc trái của sân khấu, mua vé trễ nên không có chỗ đẹp. Em cảm thấy hơi buồn tè, nhưng nghĩ mới diễn ai lại đi vệ sinh, vô duyên..nên ở lại ngồi xem
Trước giờ em chưa xem kịch ma bao giờ, nghe bạn bảo hay cũng hay lắm làm em cũng tò mò. Thú thật với mấy thím, em là chúa sợ ma, nên cho đến giờ khi ngủ buổi tối em vẫn đái bằng bô...
Mà mới vô diễn chưa gì thấy cái bàn thờ, gõ mõ em đã thấy rợn rồi...Rồi nghe tiếng khóc,tiếng rên : Má ơi...má ơi, má thả con ra..., em lạnh hết sống lưng. mà mã cha nó máy lạnh còn mở max hay sao ấy,thận em lại yếu ngồi máy lạnh lâu nhịn không được, chim cò em bắt đầu xoăn lại....
RẦMMMMMM !!!! Vãi linh hồnnn con ma nó phá cửa bàn thờ bò ra.. em hét lên luôn..may mà ai cũng hét chứ có mình em thì mang nhục. Qua cơn nguy kịch em định thần lại em bỗng cảm thấy ấm ấm, nhìn xuống thì gái đã úp mặt vào ngực em hai tay thì ôm em chặt cứng...sướng,mặt em vênh vênh lên,ngó qua ngó lại ra vẻ ta đây, mũi em nở ra hết cỡ, tim dập như bass vũ trường, ko biết vì sợ hay vì sướng..và trong cơn sướng em vẫn nhận ra mình đang buồn đái vô hạn. Em cũng định đi nhưng gái đang ôm em cứng ngắt.. bây giờ gỡ ra để đi đái thì khác nào nhận mình sợ vãi đái, nên thôi lại nhịn.
Lúc này em thầm cảm ơn thằng bạn em vô cùng, đúng là diệu kế, gái bu em như sam luôn...thật là thích thú. mặc dù em rất buồn đái, nhưng vẫn cố chịu đựng, nhìu cảnh vô cùng kinh dị phối hợp với âm thanh kinh hoàng làm em muốn vỡ tua-bin...
Và chuyện gì đến nó cũng đã đến...như thuyết ly nước đầy, chắc chắc sẽ tràn ra ngoài. Và đây là bước ngoặc của..cuộc đời em.. Đoạn Con ma nó bò từ trong tranh ra.. xung quanh tắt sạch đèn cùng tiếng hét kinh hãi của mọi người và cũng là đến ngưỡng sự chịu đựng của cơ thể em..Vâng ! Lần đầu tiên trong cuộc đời em mới hiểu trọn vẹn ý nghĩa câu nói của người xưa : SỢ VÃI ĐÁI!
Và cũng như nghĩa đen của nó...Vâng !Em.. đã đái...trong quần....
Em đái trong vô thức vì có lẽ lúc đó thần kinh em chỉ lo đến nỗi sợ hãi chứ ko thèm quan tâm đến cái bàng quang của e nữa. Em cảm nhận được sự nóng ấm trong quần mình...em cố gắng kiềm lại.. nhưng có vẻ đã ra được 1/5 quãng đường rồi....
Em suy nghĩ và động não thật nhanh. Sau đó liền móc điện thoại, cầm lên tai và nói như thật :
- Dạ ! dạ ,con biết rồi , con về liền.. dạ !
Quay qua gái, may mà trời tối gái chưa nhận ra điều gì, và cũng ko nhận ra được khuôn mặt tái mét như muốn ị đùn của em...
- Nhà anh có việc gấp, anh phải về liền , anh xin lỗi ,tí nữa em đi taxi về nhé, gặp em sau...
Em biết..nói vậy thôi, chứ làm gì có lần sau. Bỏ gái lại trong sự ngỡ ngàng em chạy thẳng ra bãi lấy xe...Em cố gắng chạy thật nhanh đễ không ai phải thấy vũng nước trên quần mình...em vừa chạy vừa khóc, chỉ ước sao có cơn mưa thật lớn để hòa nước mưa với nước mắt để ko ai thấy em khóc..sẵn tiện hòa luôn vũng nước trên quần em nữa.
Về đến nhà đạp cửa toa lét, bật vòi sen... để nguyên quần áo em ngồi phịch xuống nền..trơ như tượng, em không dám tin những gì vừa xảy ra với mình..tựa như một cơn mơ.
Ngồi một lúc, em tắm rửa sạch sẽ. ra ngồi trước máy tính như người vô hồn...nghĩ về tương lai của mình..
" Nhớ không em ?.... lời hứa ngày xưa..mình đã trao..." chuông điện thoại vang lên . Là gái..Gái còn gọi cho em ? vậy là gái chưa biết??? em hy vọng.. bắt máy :
- Ủa, sao em ko xem mà lại gọi anh ?
- Em về nhà rồi, sợ quá ko dám xem một mình, anh giải quyết việc nhà xong chưa??
- Ah...ah.. rồi...
Em nghe tiếng rúch rích...nghe có vẻ giống như muốn cười mà bụm miệng lại vậy. Có lẽ nào... Gái nói tiếp :
- Uhm..cái chuyện.......chuyện...hồi nãy..uh..um ( xuất hiện những tiếng cười tủm tỉm lớn dần ..)
- THÔI ĐỦ RỒI !!!!!
- Phụt...Há há há em...em.. xin. lỗi..Há há há !!!!!....( Một tiếng phụt ra thật mạnh kèm theo sau là tràng cười khả ố của gái )
Em tắt máy...Có lẽ tiếng hét của em đã giải phóng tất cả , cả việc em nó nhịn cười. Em nó đã biết, cũng phải . vũng nước trên ghế có lẽ đã tố cáo em và có lẻ vẻ mặt em lúc đó nhìn vào ai cũng biết....
Gái có gọi lại nhưng em ko nghe.. nhắn tin em cũng ko thèm xem..
Hết rồi....hết thật rồi, bao nhiêu hy vọng ,mộng mơ đã tan vỡ, tình yêu, danh dự, lòng tự trọng.....tất cả đã biến mất.
Em mở máy vào FB em nó , ( Em và gái ko add friend FB, để cho tự nhiên, tự do, và gái cũng ko biết em dùng FB, cái đang dùng là Clone add friend với nó) . Nhìn vào Stt mới đăng của em nó...em thật sự ko muốn sống nữa..
*Stt: Trời ơi!... vừa đi xem kịch ma về, đau bụng quá =)))))))))
Ở dưới vô số Cmt : Sao vậy , ăn gì bậy bạ à? Là sao bà, xem kịch ma đau tim chứ sao đau bụng ??..blah...blah..
Uh làm sao các bạn hiểu được, chỉ có người trong cuộc mới hiểu thôi....
Và em nó trả lời Cmt rằng : Để mai lên lớp, tao kể cho , đau bụng quá =))))
Xong..em biết , bọn con gái có giấu nhau cái gì bao giờ, vả lại còn chuyện hay ho như thế này nữa.
Tất cả đối với em đã kết thúc. Em vừa gọi Taxi rồi cỡ 2,3 phút nữa chắc tới. Bây giờ em ra Cầu Sài Gòn đây, chắc bảo xe nó dừng dưới chân cầu thôi nhỉ, dừng giữa cầu nó nghi mất...Em cũng viết thư để lại cho bố mẹ em rồi, nói chung thư kiểu đại loại là nhiều áp lực cuộc sống, bị trầm cảm, xì trét nặng thôi. Em ko dám ghi sự thật, mọi người mà biết em tự vận vì việc đái trong quần thì em mang nhục mà không đầu thai được mất.
Các thím đừng khuyên hay cản em làm gì, ko có ích gì đâu..
Có người từng nói với em rằng : Làm thằng đàn ông con trai sống trên đời phải đầu đội trời, chân đạp đất. Khổ,cực mấy cũng phải chịu đựng nhưng chịu nhục thì không.
Và em không thể nào chịu đựng cái nỗi nhục này được.
Các thím đừng nghĩ em đùa.Có thể văn em hơi thiếu nghiêm túc, nhưng những gì ở đây đều lạ sự thật, em chỉ muốn những phút ngắn ngủi cuối cùng được vui vẻ với mọi người thôi. Cám ơn các thím đã lắng nghe những dòng tâm sự của em...
Và có lẽ như đã trở thành một luật bất thành văn ở cái diễn đàn này, thớt nào có tự vẫn là y như rằng cũng có thằng hỏi tuổi ,ngày tháng năm sinh.. Em đi bây giờ nên có lẽ không rep các thím được nên em ghi sẵn ở đây luôn, đỡ mất công hỏi, em sinh ngày 11 tháng 10, tuổi thì 23 còn trồi lên sụt xuống hay lộn qua lộn lại gì đó thì tùy các thím. Chúc các thím may mắn chiều mai...có trúng thì ra cầu Sài gòn thả cho em mấy cái Combo KFC là được rồi ( ah mà nếu có tiện thì thêm phần phô mai que nữa nha mấy thím )
Thôi Taxi đang đợi ngoài cổng , em phải đi đây. Yêu các thím.
P/s : Ah mà thím nào có rảnh thì cứ ra cầu Sài Gòn nhé . Em chắc ko cần dùng tới giầy nữa để lại cho mấy thím, mới mang có một lần ah, nên cứ ra nhặt về mà dùng ( Giầy em dùng loại cũng tốt ,em mới mua ,tới một triệu mấy lận.. nhưng mà tên nó khó đọc lắm,em chịu , em ko biết tả thế nào, đi thì rất êm chân,màu sắc đầm và đẹp, logo của nó hình như là ngôi sao năm cánh, em nghe bọn thanh niên hay gọi là con ve sầu hay con vẹt gì đó ko rõ,gớm ! giầy dép mà như sở thú, em ko rành thời trang lắm, thím nào chăm đi shop biết loại này thì confirm cho mấy bạn ra nhặt nhé)