Vừa kéo chiếc váy ra khỏi người, tôi vô cùng bàng hoàng khi nhìn qua gương thấy dượng đang đứng ngay sau lưng mình.
Khi viết ra những dòng tâm sự này tôi thấy vô cùng đau đớn và tủi nhục. Bởi lẽ, người mà tôi từng tôn kính, từng gọi là cha kia vẫn từng ngày, từng giờ biến cuộc sống toàn màu hồng trong mắt tôi trở nên u mê, tăm tối.
Năm tôi lên 6 tuổi thì cha bị bệnh qua đời. 2 năm sau, mẹ tôi xuất giá theo chồng. Người đàn ông mà tôi vẫn gọi là dượng đó là sếp của mẹ, đã li dị vợ. Dượng yêu quý và coi tôi như con cái trong nhà. Tôi không hề hay biết những chuyện của người lớn nên lúc nào cũng coi dượng là người bạn thân của mình. Bất kể có chuyện gì thì tôi cũng kể cho dượng nghe.
Khi tôi học lớp 8 thì mẹ tôi bị ốm nặng. Dượng đưa mẹ đi bệnh viện thì các bác sĩ nói mẹ tôi bị bệnh hiểm nghèo. Tiền bạc để chữa trị cho mẹ khá tốn kém nhưng dượng tôi vẫn tìm cách xoay sở. Tôi thầm cảm ơn và có phần kính nể, yêu thương dượng của mình hơn.
Cuộc sống của mẹ tôi từ đó phải gắn liền với chuỗi ngày trong bệnh viện. Thỉnh thoảng, khi mẹ nhớ nhà quá thì các bác sĩ cho mẹ tôi về thăm nhà nhưng phải quay lại đó ngay trong ngày. Trong nhà giờ chỉ còn lại tôi và dượng. Hàng ngày, sau buổi học tôi tranh thủ qua thăm mẹ rồi lại vội vàng về nhà nấu cơm cho dượng ăn.
Từ khi mẹ vào viện, chỉ có dượng là người quan tâm, lo lắng cho tôi. Ông thường hay đưa tôi đi mua quần áo đẹp, đưa tôi đi chơi trong những dịp lễ tết. Những chuyện thầm kín, chuyện tình cảm riêng tư trước đây tôi thường chỉ nói với mẹ giờ tôi cũng không ngại ngần khi tâm sự cùng dượng. Những lúc đó ông quan tâm, chia sẻ với tôi như một người cha đẻ. Nhưng tôi đâu biết đằng sau đó là cả một kế hoạch, một sự toan tính, một âm mưa dơ bẩn của ông.
Năm tôi 17 tuổi, tôi bắt đầu thấy cha dượng mình có những biểu hiện khác lạ. Một lần khi đang mơ màng trong giấc mộng, tôi bị đánh thức bởi tiếng mở cửa phòng. Tôi nhận ra cha dượng của tôi đang dần tiến về phía giường tôi. Trong cơn ngái ngủ, tôi hỏi “Sao dượng vẫn chưa ngủ vậy?” Ông giật mình nói “vào tắt quạt” cho tôi không đêm xuống lạnh, sợ tôi ốm mai không đi học được. Giá như chỉ có như vậy thì tôi chẳng nói làm gì, nhưng sự việc cứ lặp đi lặp lại mấy lần làm tôi không khỏi nghi ngờ.
Không ít lần, khi từ trong phòng tắm bước ra tôi thấy dượng mình đang đứng như trời trồng trước cửa. Trước ánh mắt ngạc nhiên của tôi, ông tự biện bạch “Dượng định lên lấy đồ nhưng đi tới đây không nhớ phải lấy gì nên đứng suy nghĩ”. Sau những biểu hiện khác lạ đó của dượng, tôi sống kín đáo và xa lánh dượng hơn.
Thế nhưng dường như những âm mưa trong đầu của dượng đã có sự sắp đặt nên ông không dễ dàng từ bỏ ý định của mình. Rồi trong lần sinh nhật lần thứ 18 của tôi, ông đã đạt được mục đích đó. Trong khi ông hoan hỉ trước thắng lợi của mình thì trái tim tôi lại đau đớn, quặn thắt.
Hôm ấy, tan trường trở về nhà, tôi thấy ông đang hì hục trong bếp nấu nướng, trên bàn bày la liệt đồ ăn. Cứ nghĩ hôm nay nhà có khách (vì dượng tôi làm kinh doanh nên bạn bè ông vẫn hay đến nhà dùng bữa) nên tôi cuống cuồng thay đồ rồi xuống giúp ông. Nhưng ông không cho tôi phụ giúp vì hôm nay là một ngày đặc biệt. Mãi sau khi dùng bữa tôi mới nhớ đó là ngày sinh nhật của mình.
Bữa cơn dọn ra chỉ có hai cha con tôi ăn. Ông tặng tôi một chiếc váy rất đắt tiền và yêu cầu tôi phải mặc ngay cho có ý nghĩa. Tôi nghe theo ông và lên phòng thay đồ. Ông xuýt xoa không ngớt lời khen ngợi tôi. Bữa hôm đó, ông uống khá nhiều còn tôi chỉ nhấp môi cho phải phép.
10h đêm, người dượng say mềm, tôi dìu ông lên phòng. Sau khi để ông nằm tử tế, tôi quay lại phòng thay đồ để xuống dọn dẹp. Thế nhưng, vừa kéo chiếc váy ra khỏi người, tôi vô cùng bàng hoàng khi nhìn qua gương thấy dượng đang đứng ngay sau lưng mình. Tôi hốt hoảng định chạy ra khỏi phòng nhưng không kịp nữa rồi. Ông ghì chặt người tôi trong vòng tay rắn chắc rồi đẩy tôi lên gường như một thứ đồ chơi. Đêm hôm ấy, đời con gái của tôi đã mất trong bàn tay của dượng.
Sự việc xảy ra nhưng tôi không dám mở lời với mẹ của mình. Mấy hôm liền tôi về nhà bà ngoại ở, nhất quyết không chịu trở về ngôi nhà nhơ nhớp, bẩn thỉu đó. Thế nhưng ở lại hay ra đi đâu phải do tôi quyết định được.
Tôi nhớ hôm đó là sáng chủ nhật, khi đang nhặt rau ngoài đồng cho bà ngoại thì dượng tôi đến. Tôi cố tránh mặt, không chuyện với ông, đuổi ông về thì ông bất ngờ đổi thái độ. Từ một người điền đạm, ông trở thành một kẻ lưu manh, máu lạnh. Ông nói “Một là con về nhà cùng ta, hai là con có thể ở đây. Nhưng nếu con ở đây, ta không chắc mẹ con có qua khỏi hết năm nay không nữa”. Nói rồi ông bỏ về.
Cả ngày hôm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu tôi cố tình ở lại đây thì mẹ tôi sẽ không thể tiếp tục được chữa bệnh. Mà nếu không chữa thì bệnh của mẹ tôi sẽ tái phát, bà sẽ bỏ tôi cô độc trên đời này. Tôi thấy xót xa cho mình, cho mẹ vô cùng. Ngay tối hôm đó, tôi bắt xe quay trở về ngôi nhà đầy ám ảnh.
Từ cái hôm chuyện quái ác đó xảy ra tới nay cũng đã hơn 3 năm. 3 năm qua, tôi vẫn đến lớp như một cô sinh viên chăm ngoan nhưng khi về nhà, tôi lại biến thành một kẻ khác. Ngoài việc nấu cơm, rửa bát, dọn nhà tôi còn phải là một “tình nhân nhỏ” của dượng. Đêm đêm, tôi phải ngủ chung giường, phải chiều chuộng và làm tình với ông. Có thể mọi người sẽ nói tôi ngốc nghếch nhưng chỉ có như vậy mẹ tôi mới có thể tiếp tục được chữa trị. Nếu tôi làm trái ý ông, làm ông không vui thì bao nhiêu tội lỗi của tôi mẹ tôi đều phải gánh chịu.
Hàng đêm, sau những giây phút thỏa mãn của ông là nỗi đau, tủi nhục lại tràn trề trong lòng tôi. Tôi thấy mình thật trơ trẽn, vô liêm sỉ nhưng tôi không có một sự lựa chọn nào khác. Phải làm sao bây giờ ?