Các bạn à, đêm nay mình không ngủ được, mình khóc rất nhiều,
- Các bạn bỏ chút thời gian đọc câu chuyện của mình nhé!


Cũng thấm thoát 4 năm trôi qua, Wapmaster làm cuộc sống mình thay đổi nhiều quá.
- Các bạn ạ 4 năm cũng có ít ỏi gì đâu mà mình đổi 3 năm cho sự nghiệp Wapmaster.
Mình nghĩ các bạn wapmaster làm wap đến tầm đấy ít hay nhiều chắc cũng kiếm được chút ít để trang chải cuộc sống, chi tiêu cá nhân.
Mình thì sao chứ chỉ đổi được vài cái Card đt.
- Vì wap/web cho đến ngày hôm nay mình thấy hối hận quá, nhưng quay lại đâu có kịp khi kì thi tốt nghiệp trường mình sắp tới.
- Viết đến đây mà nước mắt mình lại chảy, nghe cũng buồn cười đấy vì 19 tuổi đầu rồi còn khóc lóc gì nữa chứ.


* Các bạn ạ!
bố mẹ mình cũng trên tuổi 50 rồi.
- Sáng hôm nay mẹ mình nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm mình, bà ấy như chết lặng khi nghe được tin đó.


- Bà ấy đâu ngờ con mình vẫn học hành đầy đủ, trong khi đó mình có học hành gì đâu, toàn bỏ học đầu tư thời gian vào wap/web, và giải trí 1 số game vô bổ cùng bạn bè.
- Cô giáo bảo mình phải nộp hơn 6tr để thi lại và học lại
- Đối với mấy bạn wapmaster giàu, nói đến 6tr thì chắc là truyện nhỏ. Nhưng nhà mình chỉ là nông dân quèn, làm cả tháng may ra chỉ đủ ăn và nuôi mình ăn học, nói chi đến nộp 1 phát hơn 6tr chứ.
- Ở tuổi bố mẹ mình người ta thì sắp đếm tuổi nghỉ hưu, dưỡng sức, còn bố mẹ mình thì sao chứ, vẫn làm quần quật cả ngày để trang trải cuộc sống, ko làm thì lấy gì mà ăn chứ, trời nắng 39-40 độ, hàng xóm người ta ở nhà. Còn ông bà ấy đi làm trong cái trời nắng rát, lắm lúc nhìn ấy ông bà đi làm về mà tôi thấy thương lắm, ở cái tuổi ấy đáng nhẽ người ta phải được nghỉ ngơi dưỡng sức chứ, còn ông bà ấy vẫn làm quắt cả người đi ý.


- Lúc cô giáo gọi điện xong, trông bà ấy buồn và đáng thương lắm. tôi nhìn mà rơi nước mắt, sao bà ấy ko đánh mắng chửi tôi đi cho đỡ hả giận. Nhưng mà bà ấy từ bé có đánh tôi bao giờ đâu, bà ấy cứ lặng lẽ thôi.
- Bà ấy đi vay mượn hết hàng xóm và họ hàng, để chạy tiền cho tôi. Xong con người gầy gò ốm yếu đấy giữa trời nắng chói lại đạp xe đạp 5km để ra gặp cô giáo tôi và nộp tiền. Tôi làm sao có thể cầm được nước mắt khi thấy cảnh đó chứ. Khi về bà có thèm nói và nhìn mặt tôi đâu.
- Trong mấy năm đó tôi làm được gì chứ, vài đồng bạc từ wap có đủ 1 phần nhỏ để bù cho những giọt mồ hôi mệt nhọc của ông bà không.


- - Câu chuyện của mình thế đấy, đời thật bất công, giờ nghĩ lại thấy mình có lỗi và hối hận quá, muốn quay đầu lại nhưng đâu có kịp. Giờ mình phải làm sao đây.


- Giờ chẳng biết làm gì, cứ nghĩ tới ông bà ấy là tôi lại khóc các bạn ạ, chứ ở trên đời tôi thấy ít ai sống tốt như ông bà ấy lắm, tôi muốn nói ngàn lần xin lỗi tới ông bà, cơ hội của tôi chắc đã hết, kỳ thi tốt nghiệp sắp đến. Nhưng chắc gì tôi đã được thi, học 3 năm ở đó tôi được gì chứ.


- Lời nói cuối: Mình mong các bạn đừng có dại dột như mình nhé. Hãy theo đuổi ước mơ đẹp của các bạn. hãy học hành cho thật tốt.


- Chúc các bạn Wapmaster đã và đang phát triển gặt hái được nhiều thành công nhé!


- Mình cảm ơn tất cả các bạn đã bỏ chút thời gian quý báu để đọc bài văn dở này của mình!!!


Tâm sự của 1 bạn wapmaster bên SanGame.Net