16 tuổi, tôi không biết con gái có màng trinh, tôi không biết quan hệ tình dục là như thế nào, tôi không biết có thuốc tránh thai tồn tại trên đời này.
Hiện tôi đang là sinh viên năm cuối của một trường đại học. Câu chuyện tôi chia sẻ dưới đây được coi là một bí mật của riêng tôi trong suốt gần 8 năm vừa qua vì hiện tại tôi đang không biết mình phải làm như thế nào, rất mong nhận được những lời khuyên từ các độc giả gần xa.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê của miền Bắc. Từ nhỏ tôi là một người con gái khá trầm tính, tôi không giao tiếp rộng rãi bên ngoài nhiều. Tuổi thơ của tôi chỉ là đến trường rồi về nhà, làm bạn với sách vở. Bố mẹ tôi cũng rất đầu tư cho tôi được học hành đến nơi đến chốn và hi vọng rất nhiều vào tôi. Tới thời điểm này tôi chưa hề làm bố mẹ buồn về chuyện học hành của tôi. Ngoài học ra tôi cũng chỉ quanh quẩn ở nhà chứ không đi đâu chơi nhiều nên kiến thức xã hội của tôi dường như là không có.





Hồi học lớp 10, tôi bị một người con trai lợi dụng và ép quan hệ. Lúc đó tôi không hề có chút kiến thức nào về giới tính. Tôi không biết con gái có màng trinh, tôi không biết màng trinh là quan trọng đối với người con gái khi kết hôn. Tôi không biết màng trinh là thứ mà người con gái cần phải giữ. Tôi không biết quan hệ tình dục là như thế nào. Tôi không biết có thuốc tránh thai tồn tại trên đời này. Tôi cũng không biết có những câu chuyện về hiếp dâm xảy ra (tôi chỉ biết học kiến thức văn hoá ở trường, không internet, không hỏi ai, cũng không nói chuyện gì liên quan tới tình dục, ngay cả hồi cấp II học môn sinh học cơ thể người thầy cô cũng không hề nói tới).

Vào thời điểm tôi bị ép quan hệ, tôi chỉ nghĩ được rằng khi nào người ta lấy nhau thì người ta có con (chứ cũng không biết làm thế nào mà có con được), tôi cứ nghĩ rằng cứ có quan hệ là có con. Chính vì thế mà sau khi bị hãm hiếp, tôi mua thuốc ngủ tự tử (vì sợ có thai và sợ bố mẹ biết chuyện và người đời gièm pha là lăng nhăng với thằng nào rồi có bầu). Lúc tôi mua thuốc, có cả người bạn thân của tôi ở đó, tôi chỉ nói là khó ngủ nên mua thuốc ngủ cho ngủ dễ, nó hỏi nhưng vì thấy tôi mua nhiều nên nghi ngờ.

Nó chỉ nói 1 câu: "Mình chết đi là hết, nhưng còn bố mẹ...". Câu nói đó thức tỉnh tôi, tôi dẹp bỏ ý định tự tử và tâm sự chuyện bị ép quan hệ đó với bạn tôi. Vì cả hai cũng không có kiến thức giới tính nào nên nó đã cùng tôi đến bác sĩ tư để được tư vấn. Sau lần đó tôi mới biết là có thuốc tránh thai tồn tại. Lần bị ép quan hệ đó tôi không uống thuốc tránh thai (vì khi bác sĩ nói có thuốc tránh thai thì cũng quá thời gian hiệu lực của thuốc) nhưng tôi không có thai (tôi nghĩ chắc vì tôi chống cự và hắn ta không đưa dương vật vào âm đạo được nên tôi không có thai).

Sau lần đó, vì cũng ở cùng một làng nên hắn biết khá rõ về tôi nên hắn biết điểm yếu của tôi là sợ bị mang tai tiếng, sợ bị bố mẹ biết chuyện (vì tôi luôn là người con ngoan của bố mẹ từ nhỏ và niềm hi vọng mà bố mẹ đặt vào tôi rất lớn, tôi có thể làm mọi chuyện miễn sao không làm bố mẹ buồn vì tôi) nên hắn đe doạ tôi là sẽ nói với bố mẹ tôi là tôi đã quan hệ với hắn. Khi đó tôi mới 16 tuổi, không biết cái gì hết, chỉ biết sợ mọi chuyện bị phát hiện, chính vì thế, vô tình tôi trở thành nô lệ tình dục của hắn. Mỗi lần tôi cự tuyệt là hắn doạ tôi.

Tôi chịu đựng mà không nói cho ai biết (kể cả người bạn thân trước đó). Trong suốt 3 năm học cấp III tôi vừa lao đầu vào học và ôn thi Đại học, vừa che giấu mọi chuyện, vừa làm nô lệ tình dục cho hắn. Vì tôi đã biết có thuốc tránh thai nên tôi làm mọi thứ để không bao giờ để xảy ra có thai. Hồi đó tôi nợ nhiều chỉ vì vay tiền mua thuốc tránh thai, tôi biết mình đang sai mà không dám làm bất cứ cái gì, niềm tin của bố mẹ vẫn cứ là trên hết.

Khi học tới lớp 12, sau bao nhiêu trải nghiệm trong cuộc sống, tôi có vẻ không còn "khờ" như trước. Tôi vẫn làm nô lệ cho hắn, nhưng tôi có quyết định để "giải phóng" kiếp nô lệ của mình. Thay vì nộp hồ sơ thi ĐH ở Bắc thì tôi chọn một trường ở Nam và tôi đã thi đậu khối ngành kinh tế của một trường đại học ở Sài Gòn. Với quyết định này của tôi, ai cũng cho rằng tôi là một người mạnh mẽ, dám đi xa như vậy nhưng không ai biết rằng bản thân tôi đã phải đánh đổi xa gia đình, xa bạn bè, xa quê hương để đến xứ xa lạ ấy chỉ vì muốn thoát khỏi địa ngục suốt 3 năm tôi đã phải sống.

Khi hắn biết tôi đi vào Nam học, hắn vẫn còn đe doạ tôi là ở nhà sẽ nói cho bố mẹ tôi biết. Nhưng vào cái tuổi 18 ấy tôi không còn sợ nữa, tôi cứng rắn hơn và tiếp tục với quyết định của mình. Một mình tôi giữa Sài thành không người thân thích, cuộc sống trong Nam quá khác với Bắc, ngay cả giọng nói tôi cũng không nghe được. Tôi đã bị khủng hoảng một thời gian dài vì nhớ nhà nhưng nghĩ lại những gì trước đây tôi đã cố gắng gượng và đối với tôi "đã quyết định rồi thì đừng bao giờ hỏi quyết định đó đúng hay sai". Tới bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình đánh đổi như vậy là không xứng đáng chỉ vì một người không ra gì mà phải đánh đổi nhiều thứ như vậy. Và bây giờ thì tôi cũng đã hiểu, nếu ngày xưa tôi không làm nô lệ cho hắn thì hắn cũng chẳng dám nói cho ai biết hết, đó chỉ là lời đe doạ mà không bao giờ hắn dám làm, chỉ là tôi quá khờ mà thôi.

Suốt 3 năm trên giảng đường đại học, tôi khép mình mà không dám tiếp xúc với ai, tôi vẫn chỉ đi học và về phòng trọ. Có những người con trai yêu tôi nhưng tôi hoàn toàn né tránh, tôi từ chối những lời mời đi chơi hay uống nước, tôi không dám đi chơi 2 người (dù chỉ là bạn bè bình thường). Tuy nhiên khi học đại học vì có internet nên tôi tìm hiểu được kỹ hơn những vấn đề giới tính.



Rồi tới đầu năm học thứ 4, tôi gặp anh (anh nhỏ hơn tôi 2 tuổi), nhưng cũng không biết tại sao tôi lại muốn mở lòng mình. Và tôi đã yêu anh, chúng tôi yêu nhau. Đến nay tình yêu của tôi được 4 tháng. Tôi cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi. Anh là một người tốt, lương thiện, ưa giúp đỡ mọi người. Và tôi không biết là may mắn của tôi hay là quả báo của tôi nữa khi mà tôi là mối tình đầu của anh. Bao đêm tôi nghĩ, ngày xưa tôi từng làm nô lệ tình dục cho một người, tôi đã quan hệ nhiều lần, đã mất trinh vậy mà ngày hôm nay ông trời cho tôi là mối tình đầu của một người con trai chưa từng biết đến mùi vị của tình yêu. Anh thơ ngây ngay cả từ những nụ hôn, anh không biết hôn là phải như thế nào, anh không biết khi tôi kêu đau bụng mỗi tháng nghĩa là tôi đang tới kỳ kinh nguyệt... Tôi cảm thấy tội lỗi với người tôi đang yêu.

Dù anh chưa hề yêu ai nhưng anh luôn biết cách để làm cho tình yêu luôn tốt đẹp, tính nhẫn nhịn của anh rất cao, nhờ có anh mà chúng tôi chưa bao giờ cãi hay giận nhau. Một người như anh lẽ ra phải được yêu những người con gái còn trong trắng mới đúng vậy mà sao lại là tôi, tôi thấy bất công thay cho anh. Bây giờ tôi không biết mình có nên nói chuyện cũ ra để anh biết tôi đã mất trinh rồi hay không, nếu không phải bây giờ thì tôi nên nói khi nào đây? Còn nếu cứ giữ trong lòng như thế, 1 hay 2 năm sau mới nói thì tôi cảm thấy tội lỗi với anh quá.

Tôi thực sự muốn anh là người sẽ bên tôi suốt cuộc đời còn lại của mình. Tôi rất yêu anh ấy, anh ấy chính là người đã cho trái tim tôi biết nói tiếng yêu nhưng thực sự bây giờ tôi không biết phải làm sao. Tôi mong các độc giả cho tôi lời khuyên chân thành nhất, tôi không sợ anh sẽ bỏ tôi khi biết sự thật vì xem như đó là hậu quả tôi phải gánh chịu cho những gì tôi đã làm trong quá khứ, nhưng tôi rất sợ anh sẽ thất vọng về tôi khi biết sự thật.

Cảm ơn mọi người đã đọc những lời tâm sự của tôi!

Theo aFamily