Domain, hosting, vps giá rẻ
Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: [Tâm sự] Trái tim tan nát...

  1. #1
    nghiammo1992's Avatar
    Bài viết
    5,066
    Cấp độ
    Bang hội
    Tiếu Ngạo
    Tu luyện
    Độ kiếp Hư Thần
    Giới tính
    Con trai
    Join Date
    Jun 2012
    Đến từ
    Hà Giang
    Tuổi
    32
    Danh vọng
    10
    Điện thoại
    0367790762

    [Tâm sự] Trái tim tan nát...

    Chuyện là thế này các thím ạ...
    Tháng trước cty em mới tuyển về một cô Kế toán, là SV ĐH Ngoại Thương HN mới ra trường. Người ta vẫn bảo có 3 thứ không nên đụng vào đó là: Con thầy, vợ bạn, gái cơ quan... Cơ mà cô bé này nhìn xinh lắm, nhất là đôi mắt to đen láy và đôi má đỏ hồng hồng, nhìn vào chỉ muốn cắn cái thôi.
    Vậy là em gạt đi mọi kế hoạch chơi bời trong đầu, quyết tâm dùng mọi thủ đoạn và phương pháp để cua em ấy. Nói chung cũng chỉ đi cafe được dăm buổi, ăn trưa ăn tối mấy lần ấy.
    Cách đây 2 tuần em và bé ấy có đi ăn tối, nói chung bữa ăn cũng khá lãng mạn và em có nhấp một chút vang đỏ. Sau đó mượn rượu em giả vờ say, chở em ấy về em giả vờ đi nhầm vào một nhà nghỉ. Thú thật với các thím em làm vậy để thử bé ấy thôi. Nào ngờ chưa kịp dựng xe, bé ấy giang tay tát thẳng vào mặt em rồi nói: Tôi không ngờ anh là dạng người này! Đừng có vờ say làm cái trò hề ấy
    Nói xong em ấy bước ra ngoài tự gọi xe về. Em lúc ấy xấu hổ lắm, toan với lấy tay bé kéo lại và nói lời xin lỗi thì em ấy gạt phắt tay em ra, trừng mắt lên nhìn. Em nghẹn lời lại, không nói được lời nào nữa.
    Sau hôm ấy em thấy xấu hổ, gặp mặt em ấy và xin lỗi. Mọi chuyện cũng đã bình thường trở lại và sau đó phát triển rất tốt. Càng tiếp xúc em càng khâm phục bản lĩnh của bé, càng thêm yêu. Và nói thật là mới 1 tháng tiếp xúc nhưng em đã yêu bé ấy mất rồi. Hôm nọ em đánh bạo hôn bé ấy một cái vào má, thấy bé ấy chỉ cười rồi đẩy em ra rồi nói: Hư! Cái cảm giác đó thật hạnh phúc các thím ạ...Giờ em còn đang tính lên phương án để chính thức ngỏ lời yêu nữa là Ok!
    Hôm nay lúc nghỉ trưa em đi ăn cưới ở Kim Liên. Nào ngờ vô tình em thấy phía xa có một cái ô-tô (Camry thì phải) đỗ xịch cái, lát sau một cô gái bước ra và chính là bé em đang nhắm.
    Em không tin vào mắt mình nữa, đưa tay dụi mắt xem mình có nhận lầm người không, rõ ràng lá bé ấy hôm nay tháp tùng Giám đốc đi ký hợp đồng hợp ceo j` mà. Nhìn kỹ lại thì đúng là bé ấy thật. Haizzz, chưa kịp tới chào bé ấy thì có một đồng chí bước ra và khoác vai bé ấy. Hai người thân thiện bước vào Khách sạn.
    Khốn nạn, thằng chó ấy là Giám đốc em. Em ko ngờ lão đi cặp bồ mà hiên ngang đàng hoàng vậy. Giờ cả đất trời như sụp đổ trong em, chả thiết tha gì.
    Đau khổ lắm các thím ạ, người ta cứ bảo khổ nhất là thất tình nhưng theo em khổ nhất là trái tim bị tổn thương và tan nát. Em chả thiết gì cả, ko đi ăn cưới nữa mà gọi điện về cty hỏi xin số đt nhà của lão giám đốc. Sau đó gọi tới, mà chỉ gặp dc cô giúp việc. Em hỏi xin số đt bà chủ nhà, sau đó nhắn tin vào số bà vợ ông giám đốc: Chị ơi, nếu rảnh đến chỗ ABC này xem anh nhà diễn xiếc với gái. Hay lắm chị ạ! Em ko đùa chị đâu...
    Sau đó em tắt đt, phóng xe về công ty mà nước mắt cứ chảy ra ướt cả mặt. Đồng nghiệp nó hỏi ăn cưới hay đi đám ma mà nước mắt chảy cả ra thế, lúc đó mới tĩnh tâm lại các thím ạ.
    Lúc đó nhìn thấy cái đt, nhớ đến tin nhắn kia mới nhận ra rằng: Mình dùng số đt này nhắn tin cho bà vợ ông giám đốc. Thôi xong luôn... Nếu bà kia đến nơi làm rùm beng lên thì hay, mất việc cũng được...
    Giờ em đang chán đời lắm, nước mắt cứ ầng ậc không ngăn đc, ko biết chia sẻ cùng ai nên lên đây lập 2pic này mong một lời động viên!

    Ps: Có lẽ em bỏ luôn ra ngoài đây, tình cảnh này để ai đó nhìn thấy lại chẳng ra gì...

    Update#1

    Em đi dạo một vòng, trong người đã thấy thư thái hơn.
    Chảy nước mắt vì 1 đứa con gái như thế, thật ko đáng mặt đàn ông các thím ạ! Chỉ là cái cảm giác hụt hẫng và mất mát nó vẫn khó chịu lắm. Lâu lắm rồi em mới cảm giác mình yêu sâu sắc, yêu thật lòng một cô gái. Té ra...
    Bật điện thoại lên em có tin nhắn từ bà vợ sếp, bà ấy nói: Thảo nào hôm qua đi lễ thấy trong lòng bất an. Cám ơn em nhé. Mà em là ai nhỉ? Hôm nào rảnh thì gặp chị uống nước...
    Em ko biết bà ấy bằng cách nào mà khám phá ra chân tướng sự việc. Và em còn tò mò chuyện cụ thể nó như thế nào, chắc ở khách sạn khó bắt gặp dc cảnh phòng the... Cầu trời càng rùm beng càng tốt cho chúng nó xấu mặt.
    Em đang định viết nốt cái đơn nghỉ việc rồi té, nhưng thầm nghĩ chắc gì lão giám đốc đã biết được sự tồn tại của cái tin nhắn kia. Sớm muộn em cũng sẽ té khỏi đây thôi, nhưng sẽ ở lại để xem có kịch hay không.
    Em vừa nhắn tin cho con bé kia rủ tối nay đi ăn tối để xem kịch. Chưa thấy phản hồi lại...
    Có gì sẽ update thông tin mới cho các thím rõ.

    Update #2

    Em vừa có điện thoại các thím ạ. Các thím đoán xem ai gọi em. Là nhỏ đó nó gọi em. Em thì trước đó do tâm trạng ko tốt nên ko dám gọi mà chỉ dám nhắn tin...
    Điện thoại nó gọi tới em ko nghe, sau đó vuốt mặt uống cốc nước cho bình tĩnh rồi gọi lại cho nó. Em hỏi, giả vờ cười: Sao, nhớ anh rồi à.
    Nhỏ đó im lặng, em lại hỏi tiếp: Chuyện hợp đồng thương thảo tiến triển tốt chứ..
    Nó bảo (giọng khá buồn) Thắng ơi, em đột nhiên cảm giác cô đơn và buồn quá. Chiều nay hết giờ tới đón em nhé...
    Em bảo: Anh sẽ là vòng tay ấm áp cho em dựa vào. Thôi, chờ ở đó anh tới luôn. Hôm nay nghỉ sớm chút cũng được.
    Có gì mới em sẽ Update cho các thím biết. Nó đã ko phải dạng tử tế gì với mình thì không trách mình ác được...

    Update #3

    Em thức trắng đêm qua để suy nghĩ lại bản thân, cuối cùng em cũng đưa ra được quyết định mà theo em là rất rất quan trọng. À, em muốn cho toàn thể anh em Voz vui chung với niềm vui của em: hôm nay em vui lắm các thím ạ.
    Các thím khoan suy luận và bàn tán là chuyện gì đâu. Em vừa đọc tất cả các com ở đây và thấm nhiều lắm. Nhưng sau đó em đã nhận ra chân tướng của sự việc, sự thật nó quả là ngoài sức tưởng tượng các thím ạ.

    Tối hôm qua uống rượu, thế quái nào càng uống em càng bị lương tâm dằn vặt và mất ngủ. Em cứ suy nghĩ mãi, xong rồi cuối cùng quyết định được mình phải làm thế nào cho phải...

    Các thím sẽ hỏi vì tò mò: Thế đó là quyết định lol gì vậy? Vâng, để em kể...

    Tối hôm qua em tới đón cô ấy, lúc đấy em trông thấy một bộ dạng tiều tụy xơ xác, chả hiểu sao cái phần ích kỷ trong em nó tràn ngập. Em hả hể lắm, thầm nhủ: "Con cave, chết chưa mày. Tham tiền cho lắm vào..."
    Gặp mặt em, cô bé ấy hỏi: "Sao anh ngẩn ngơ vậy, chắc gặp em vui mừng quá há." Em giả vờ nghiêm mặt lại: "Em có biết rằng em đã phạm một tội rất nghiêm trọng không?" Bé ấy thấy thế ngạc nhiên hỏi: "Tội gì vậy?" - Bấy giờ em vẻ mặt rất hình sự (thế quái nào hôm qua em nghĩ ra được lắm trò như thế), em bảo: "Đó là cái tội quá xinh đẹp, khiến cho đàn ông ai nấy mới gặp đã mê mẩn!"

    Em nói xong, em chờ xem phản ứng của bé ấy thế nào. Trái với dự liệu của em, đột nhiên bé ấy ngẩn người ra và sau đó là rơi nước mắt. Thẫn người một chút, em đang suy nghĩ rằng: "Con bé này mới gặp cú sốc tinh thần mà đã suy sụp thế này." Lúc ấy thấy bé ấy khóc, em đột nhiên thấy thương lắm, nhưng tự nhủ với bản thân: "Không được mềm lòng với loại cave thế này!"

    Đang ngơ ngơ thì em thấy bé quệt nước mắt, cười bảo: "Em có chuyện buồn nên cư xử hơi lạ, đừng cười em nhé!" Lát sau bé đó hỏi: "Anh có rảnh không, nếu rảnh thì tới Huynh đệ quán chúng mình uống một xíu nhá?"

    À, em nói với các thím là cái quán Huynh đệ ấy là nơi em và bé từng tới mấy lần. Lúc em thấy bé đó bảo đi uống một xíu, e thầm nhủ: "Muốn uống rượu cơ à! Thế càng hay..." Lúc đấy em như thằng điên ấy, suy nghĩ đủ mọi thứ khốn nạn, lại còn thầm nhủ: "Càng hay, mày say càng dễ dụ xếp hình!" Em còn tính lúc xếp hình xong, sẽ cười hả hê vào mặt bé ấy và nói ra chân tướng sự việc. Giờ nghĩ lại thấy bản thân đúng là đê tiện...

    Lúc ấy em giả vờ cười: "Quái, rủ anh đi uống cơ à! Thế không sợ anh say lại..." Em để lấp lửng câu nói đó, thấy bé ấy cười buồn bã: "Nếu anh đủ bản lĩnh!" - Tới đây em cũng hơi chột dạ, trông bộ dạng của bé sao thảm hại đến vậy, nhưng mà cũng rất xinh đẹp các thím ạ.

    Tới quán, em chưa kịp gọi món thì bé ấy bảo: Cho 2 bình táo mèo. Lúc ấy em thầm nghĩ: "Khiếp, cái con bé này nó ghê thế!" Nhưng em cũng chả nói gì cả, rượu ra rồi mỗi người một bình. Lúc đó thấy bé cười buồn, bảo với em rằng: "Anh có đủ bản lĩnh làm cho em say không? Nói trước với anh, hồi sinh viên em làm PG rượu đấy!"

    Nghe tới đây em tặc lưỡi, nhủ thầm: "Ừ, cái nghề hay đi với đại gia mà!" Cơ mà nghe xong em tự nhủ: "Ừ, thích thì chiều!" - Em cũng là dạng tửu lượng có hạng các thím ạ. Vậy là 2 đứa uống. Trong lúc uống em có vờ vô tình hỏi một số chuyện hôm nay, bé ấy chỉ ậm ừ qua loa...

    Uống từ 5h chiều tới lúc 6 rưỡi, tầm đó - bé ấy có điện thoại, bé ấy ra ngoài nói chuyện. Em để ý thấy vẻ mặt bé buồn lắm, lát sau òa lên khóc. Em vừa băn khoăn xem ko biết ai gọi, vừa chạy ra ngoài để động viên và hỏi có chuyện gì. Lúc ấy thấy bé ấy chỉ bảo là: "Chút chuyện riêng. Hôm nay uống tới đây thôi anh!" Em cũng chỉ bảo ừ một cái, rồi ngỏ ý là đưa bé ấy về. Nhưng bé bảo: "Thôi, để em tự đi. Em còn có chút chuyện chưa về được." Lúc ấy em điên lắm, bao nhiêu suy nghĩ dự định trong đầu tan biến hết, và còn thầm chửi bé ấy: "Lại hẹn thằng nào chứ gì!"

    Tới đây mới biết, em quả là thằng khốn nạn và ích kỷ các thím ạ. Lúc ra về, em giả vờ lúi húi với cái xe, sau đó âm thầm bám theo với ý định xem "con nhỏ này nó đến nhà nghỉ khách sạn nào!" Nào đâu em theo dõi thì thấy bé ấy chạy vào Viện huyết học và truyền máu trung ương. Tới đây em ngạc nhiên lắm, thầm nghĩ cái con nhỏ này nó chạy tới đây làm gì...

    Em ở bên ngoài với trăm ngàn mối ưu tư, rồi em chờ ở quán trà đá gần đó. Khoảng một tiếng sau, em thấy bé ra ngoài, lén theo dõi thì thấy bé ấy loạng choạng dắt xe, dắt ra khỏi khu gửi xe một quãng, chuẩn bị nổ máy thì chợt chống chân xe lại rồi bưng mặt khóc. Lúc ấy ma xui quỉ khiến thế nào em vội chạy tới bên, bảo là: "Có chuyện gì mà em khóc thế!"

    Cô bé ấy thấy em hỏi thế sững người một lát, hỏi qua làn nước mắt: "Sao anh biết mà theo đến tận đây?" Em chỉ bảo là: "Từ khi quen em, anh là cái bóng của em rồi!" Cô bé ấy cười buồn, bảo là: "Hay thật!" Sau đó ngước mắt lên và bảo: "Em biết anh thích em, nhưng chuyện chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu đâu!" Kế đó bé ấy nhìn em, chỉ nhìn thôi, mắt buồn lắm. Em nhìn vào ánh mắt ấy, bao nhiêu suy nghĩ bay biến sạch, như thằng thần kinh ấy chợt ôm bé vào lòng.

    Khoảng mấy phút sau bé ấy giằng em ra, cũng chỉ bảo: "Hư, đừng có lợi dụng thế!" Vậy là quyết tâm về, không cho em đi theo...

    Em lúc ấy cũng hết muốn đi theo rồi, giả vờ phi xe về sau đó âm thầm quay lại bệnh viện và dò hỏi xem rốt cục là có chuyện gì. Lúc ấy may mà có người biết, chỉ cho em và rồi em dò hỏi và biết được sự tình. Lúc ấy em biết chuyện, em thầm nghĩ bản thân thật là một thằng đốn mạt và ích kỷ các thím ạ.

    Giờ em đi vào vấn đề, em hỏi thì mới biết rằng em trai của bé ấy, đang học lớp 12 thì phải, mắc căn bệnh gọi là suy tủy dẫn đến ung thư máu và nhiễm trùng máu. Đại loại là thế, em ko nhớ chính xác lắm. Hỏi kỹ lại thì em được biết nhóc đó là một trong số ít người mắc bệnh ung thư tủy có thể cứu sống bằng phương pháp ghép tủy sống và thay máu, nói chung là lúc ấy ngân hàng tủy sống phù hợp gì đấy. Abc nhiều thứ, nhưng chốt lại là nếu gia đình có điều kiện sẽ phẫu thuật ở Sing, cơ hội thành công là 70-80%. Chi phí giai đoạn đầu cho thay tủy và máu là 900 triệu đồng, chưa kể các giai đoạn tiếp theo. Bác sĩ bảo là hôm nay người nhà bệnh nhân có đến và nói rằng tạm thời kinh phí chưa lo đủ, để hoãn lại mấy ngày. Bác sĩ bảo là chậm quá thì càng nguy hiểm, lo dc sớm trước thứ 4 tuần sau là tốt nhất.

    Đời nó khốn nạn quá các thím ạ. Em biết được sự việc thì cảm thấy bản thân nhục nhã quá. Hóa ra bé ấy lại là người cao cả như thế, và em thì khốn nạn đến mức nào. Em tính gặp bé ấy để hỏi mọi chuyện, và thành thật nói rằng bản thân đã làm những gì. Em đoán chắc rằng bé ấy và thằng giám đốc đã có thỏa thuận, song vì có tin nhắn của em mà chuyện không thành. Em trai bé ấy không có tiền phẫu thuật. Em quá khốn nạn, nhưng nhận ra điều này em lại mừng các thím ạ.

    Em gọi hoài không thấy bé ấy trả lời. Chạy về chỗ bé ấy trọ thì cả khu đóng cửa. Em ko biết làm gì, thấy chán chán gọi đứa bạn đi nhậu và kể hết mọi chuyện. Nó chửi em như tát nước vào mặt ấy... Nhưng nó nói đúng, lúc 2h sáng em về nhà nghỉ ngủ. Mà có ngủ dc đâu, thao thức cả đêm các thím ạ. Em đã quyết định rồi, vừa gọi điện về nhà cho bố em bảo: Con sẽ bán căn hộ nhà mình ở Linh Đàm, tạm thời ra ở trọ. Bố em đang bảo em thần kinh thì em bảo: Bố mẹ tranh thủ hôm nay ra Hà Nội đi, con có chuyện muốn thưa. Sau đó tắt máy.

    Em vừa hẹn bé ấy trưa nay đi uống cafe và thú nhận tất cả, xin bé ấy cho em có cơ hội được giúp đỡ nhóc kia phẫu thuật. Còn chuyện tình cảm giữa em và bé, nó phát triển dc ra cái j` thì thành cái đấy. Em bây giờ còn nghĩ, bản thân mình thật tồi tệ và chả ra cái gì, ko xứng với bé ý. Cơ mà thằng chó giám đốc thì còn ti tiện và bỉ ổi nữa kìa.

    Em tính mấy hôm nữa nghỉ việc, lúc đó chửi thằng vào mặt thằng giám đốc cho bõ ghét. Nó thích xử kiểu gì kệ con mẹ nó.

    Hôm nay lên báo cáo tình hình với các thím, em cũng nhẹ nhõm lắm. Có gì em sẽ update thêm tin tức mới cho các thím. Giờ chuẩn bị tinh thần đi gặp bé đã, chiều gặp bố em bàn chuyện bán gấp căn hộ. Ít nhất bản thân còn có cơ hội làm ng` tốt.

    Ps: Em đang định xóa mấy cái Update, nhờ mod khóa 2pic này. Nhưng giờ em nghĩ kỹ rồi. Nên thành thật với bản thân và sẽ cho bé ấy biết tất cả mọi chuyện. Em thấy bản thân mình còn ko xứng với bé ấy các thím ạ, nhưng hy vọng bé ấy sẽ tha thứ cho em!
    Hôm nay vừa buồn vừa vui, nhưng ít nhất bản thân cũng nhẹ nhõm nhiều lắm.

    Update #4

    Tình hình là thế này các thím ạ. Em đang chán lắm...
    Hôm nay em gặp cô ấy ở quán cafe, vì là chỗ này ko thể nói cái chuyện trưa hôm qua (kiểu j em cũng sẽ thú thật nhưng ko phải ở quán cafe) Em chỉ đề cập tới vấn đê em trai cô ấy và ngỏ ý muốn giúp đỡ - xem như hình thức cho cô ấy vay tiền. Sững người ra một lúc, cô ấy gật đầu và nói cám ơn em, khóe mắt rơm rớm.
    Sau đó cô ấy bảo đã gọi điên thoại về cho ba, đang thu xếp bán nhà trong thời gian ngắn nhất. Chỉ là nhà ở quê nên ko thể nói bán là bán dc, đang tính vay mượn thêm và thế chấp ngân hàng thì nhận được đề nghị của em. Cô ấy nói cám ơn em rất nhiều. Thú thật lúc ấy em hạnh phúc lắm..
    Em có đề nghị mời cô ấy tản bộ một chút ở cái góc hồ gần nhà e ở, sau đó cùng ăn trưa, nhân lúc ấy thành thật nói hết mọi chuyện cho cô ấy biết. Nào ngờ hai đứa vừa bước ra thì thấy ba bốn thằng bặm trợn nó xông lấy túm lấy tay cô ấy, có một con mụ cỡ 30t nó gật gật, sau đó bảo muốn đưa cô ấy đi đau đó nói 1 số chuyện. Em hoảng quá, mới vừa xông lên toan che chở cho cô ấy thì có một thằng ôn nó đạp e ngã lăn ra, kế đó bảo: Ko phải chuyện của mày.
    Em lồm cồm bò dậy, lao lên lần nữa thì có thằng chửi: dcm thằng ôn, thử xông lên nữa tao xem. Cũng hơi run, em nhìn quanh đưa ánh mắt cầu cứu, ko một ai lên tiếng. Con mụ kia thì xua tay nói: Ko có vấn đề j cả. Con bé này là cái loại thích phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác, mọi ng ko cần xót đâu.
    Bốn bề im lặng, em la lên: Ai đó gọi công an hộ với... thì bị thằng ôn kia xông tới đạp 1 cái nữa. may mà em tránh đc. Con mụ kia bảo: Ko cần lý tới nó, chúng ta đi thôi.
    Em khóc, cô bé ấy mắt cũng đỏ hoe nhưng bình tĩnh nói với em: Ko phải chuyện của anh đâu Thắng, em ko sao đâu. Nói xong lầm lũi theo bọn kia leo lên một cái xe. Dcm nó, cũng là cái camry đen hôm qua.
    Em hoảng loạn quá, rút điện thoại ra gọi cho bà vợ ông giám đốc. Bà đó ko nghe máy. Bấm mấy lần nữa ko được, em bấn loạn lên gọi cho lão giám đốc. Đệch mợ nó, lần 1 im lặng. Lần 2 mới nhấc máy hỏi: Có chuyện gì. Em nghe cái giọng này muốn đập lão 1 trận nhưng cố kiềm chế, bảo: Anh liên lạc với chị nhà, bảo với chị ấy hãy tha cho Linh nhanh đi. Ko là ko kịp đâu.
    Im lặng một lát, sau đó nghe lão nói: Mày là ai? - lão ko nhận ra e, có lẽ nhân viên quèn nó ko thèm để mắt vì cái vụ tin nhắn kia chắc lão chưa biết. Em mới gào lên: Là ai cũng được. Nhưng anh hãy bảo chị nhà tha cho Linh đi.
    Im lặng một lát, kế đó lão bảo: Anh ko quản dc chuyện của mụ vợ. Mà nguyên nhân tất cả đều tại chú. Thằng chó đó còn nói cái j nữa nhưng em nghe ko rõ, lúc đó bấn loạn quá rồi mới chửi: cái đệch mợ thằng chó, vợ mà cũng ko quản dc thì quản ai. Kế đó là tít tít...
    Em vội chạy ra công an phường trình bầy. Con mẹ nó vào đúng thứ 7, bọn nó đi ăn buổi trưa hay sao có đúng 2 mống. Nghe em trình bầy xong thì có đứa nó bảo: Rồi, sẽ cử người lo vụ này. Anh để lại cách thức liên lạc, sau đó cứ về nhà đi. Bình tĩnh, ko sao đâu.
    Giờ thì bình cái con mẹ nó nữa mà bình, em nén giận đi ra khỏi tru sở CA phường, trong lòng bấn loạn quá ko biết làm sao. Lúc đó mới 11h30 các thím a..
    Em đêk biết làm gì, lẩn quẩn phi lên Viện huyết học và truyền máu, hỏi cô y sĩ trực phòng thằng Hùng (hình như là Hùng hay Tùng gì ấy) - em trai cô ấy. Biết phòng rồi, đên cửa phòng rồi ko biết nghĩ gì em lại về. Cũng ngại ngại...
    Ngồi trong phòng chờ mẹ em ra (bố em đang mệt nên mẹ ra thay) Hơi khó, đáng nhẽ 2 ng đàn ông cả thì dễ nói chuyện hơn.
    Giờ bấn loạn quá các thím ạ. Em lòng nóng như lửa đốt mà ko biết làm sao cho phải. Gọi vào số cô ấy đổ chuông nhưng ko ai nghe, bà vợ lưu manh du côn của lão giám đốc vẫn tắt máy. Định gọi đt cho lão giám đốc xem có biêt cơ sự j ko, nhưng cũng ngài ngại.
    Chán vkl.
    đang bấn loạn nên từ ngữ và câu chữ nó linh tinh quá.

    Update #5

    Báo với các thím là hiện em đang rất hạnh phúc.

    Sáng nay em vẫn lên cty các thím ạ, đang chờ bên phía cty giải quyết cái vấn đề đơn xin thôi việc. Em cũng ko muốn mình đơn phương chấm dứt hợp đồng lao động, vậy ko ổn...
    Ngồi nhớ bé quá, vừa nhớ vừa khâm phục bé.

    Hôm chiều thứ 7 mẹ em lên, hỏi em tại sao mặt mũi lại bơ phờ xơ xác thế kia. Em bảo là mới bị ngã xe, với lại gặp chút chuyện ko vui. Mẹ em lại hỏi là tại sao đòi bán nhà. Em bảo là: Em trai của người yêu con phải mổ khẩn cấp, mà bên kia chưa lo được tiền. Xem như là bán nhà, cho bên kia mượn, vài bữa nữa họ trả (em cứ nói trước vậy)

    Mẹ em hỏi: "Có thật thế không hay lại cờ bạc nợ nần gì?" Em mới bảo: "Con nay lớn rồi, cam đoan đó là sự thật." Mẹ em lại hỏi mấy cái nữa, đại ý là yêu bao giờ mà ko thông báo cho ba má biết. Rồi lại bảo hôm nay dẫn cô ấy cho mẹ xem mặt và nói chuyện. Nghĩ tới đây em chợt lo lắng, mới gạt là cô ấy đang ở quê lo chuyện chạy vạy gom góp tiền.

    Mẹ em nhìn em nghi hoặc, có vẻ như chưa tin. Em mới bảo là để lát nữa con lai mẹ lên viện Huyết học và truyền máu TW gặp trực tiếp bác sĩ và bệnh nhân.

    Mẹ em nghe kể vậy chỉ bảo: Thôi, mày lớn rồi thích làm gì thì làm. Kế đó mẹ em bảo chiều nay 2 mẹ con qua nhà bác ăn cơm. Em giả đò là tối nay phải đi trực, để chở mẹ qua nhà bác rồi đi luôn. Mẹ em nhìn em nghi hoặc, kế đó bảo: "Chờ ca mổ thành công, thu xếp dẫn cái Linh về cho bố mẹ xem mặt. Giả như con bịa ra chuyện này thì đừng bao giờ quay về nhà nữa!"

    Vậy là một chuyện đã được giải quyết!

    Tầm hơn 19h em chạy qua xóm trọ của Linh và ngồi uống trà đá ở đó chờ. Đốt hết mấy bao thuốc rồi mà mãi chưa thấy Linh, em sốt ruột quá định chạy thử lên viện xem thế nào, đưa sdt cho bà bán nước bảo khi nào thấy Linh về thì gọi cho em.

    Em chạy gần tới viện thì có điện thoại, nhận được tin em mừng quá phi một mạch về. Tới cổng thì bấm số gọi cho Linh, số máy vẫn ko liên lạc dc. Chột dạ em hỏi lại bà bán nước thì bảo chắc là Linh, mới cắt tóc kiểu lạ lắm, lại lếch thếch đi bộ về, bà còn đoán là chắc ngã xe. Em nghe xong đau lòng quá các thím ạ, ko nhịn được nữa chạy vào gọi cửa như điên. (xóm trọ đó có cổng ngoài khóa) Nhưng Linh vẫn im lặng, một lát có thằng nhỏ chạy ra ngó em cái rồi mở cửa. Em chạy vào phòng Linh thấy chốt trong, đèn tắt em đập cửa đòi gặp Linh. Một lát thấy cô ấy bảo là Không có chuyện gì cần phải nói cả, bảo em về đi. Lúc đó em mới bảo rằng: "Anh cần có chuyện muốn nói với em, em mà không mở cửa thì gọi cảnh sát đi vì anh sắp đạp cửa xông vào đây nè!"

    Mấy đứa xóm trọ nó đổ ra nhìn em, vẻ mặt tò mò lẫn kinh ngạc. Em cũng ko quan tâm lắm. Lát sau điện bật lên, cô ấy mở cửa. Nhìn bộ dáng của cô ấy em ko kìm được rớt nước mắt, khép cửa lại em ôm cô ấy vào lòng. Cô ấy chỉ dãy dụa một lát, sau òa lên khóc.
    Đau lòng xót xa lắm các thím ạ. Mặt mũi cô ấy bầm tím, bộ dạng xác xơ, và bộ tóc đen dài mượt mà của cô ấy đã bị bọn khốn kia gọt nham nhở. Một lát cô ấy cựa mình bảo: "Thắng, buông em ra!"

    Em toan ko buông cơ, nhưng nghĩ kỹ lại cũng nên buông ra để trò chuyện. Chợt thấy cô ấy nhìn em rồi bảo: "Chắc là giờ anh đang khinh em lắm phải không. Em ko cần người khác thương hại e, song..."

    Em thấy cô ấy ngập ngừng, lại thấy phía cửa sổ có thằng ôn nào đó (chắc là giả bộ đi lại), em mới bảo nhỏ: "Linh à, sự thực anh đã biết chuyện này. Và có một chuyện nữa anh muốn nói với em!"

    Cô bé nhìn em ngơ ngác, khóe mắt đỏ hoen còn rớm nước mắt, lúc em nhìn gương mặt cô ấy thấy xót xa và ân hận quá. Đưa tay lau nước mắt cho cô ấy. em mới bảo cô ấy đi với em đến một nơi có thể thoải mái truyện trò. Cân nhắc một lát, lại thấy em bảo: Xin hãy nghe anh một lần. Nghĩ gì cô ấy gật đầu.

    Với lấy cái mũ (may nhà cô ấy còn 1 cái mũ nữa) em dẫn cô ấy ra ngoài. Chọn một nhà nghỉ gần đó (các thím đừng có nghĩ linh tinh)...
    Vào nhà, khóa cửa lại, cô ấy chỉ lặng im không nói gì. Và rồi em kể với Linh rằng mới gặp cô ấy, bắt đầu là ấn tượng ở ngoại hình, sau đó là tính cách. Dần dần em càng ngày càng yêu cô ấy, yêu sâu sắc và bằng tất cả con tim.

    Cô ấy lặng im không nói gì, đôi mắt buồn lắm. Khi em nói rằng em rất rất yêu cô ấy, Linh chỉ thở dài và bảo rằng cô ấy biết, nhưng em và cô ấy thuộc về 2 lớp người khác và ko thể đến bên nhau được. Em bảo rằng sao lại không, cô ấy chỉ cười buồn bã. Em bèn nói: "Linh, em còn chưa hiểu hết chuyện đâu. Em có biết rằng anh đã bắt gặp em và ông giám đốc ở gần Kim Liên trưa hôm trước không?"

    Nghe tới đây cô ấy sững người lại, nhìn em đầy kinh ngạc. Em thở dài, đại khái nói do hôm ấy mù quáng và lòng tràn ngập hận thù, ghen ghét, ko kìm được mà đã nhắn tin báo cho bà vợ lão Giám đốc. Cô ấy nghe đến đây sửng sốt, kế đó nhìn em và lại òa lên khóc.

    Những lúc thế này mới nhận ra phụ nữ luôn là phái yêu, dù cho bt bề ngoài họ có mạnh mẽ đến nhường nào, các thím ạ. Cô ấy chỉ khóc thôi, không kìm được em lại ôm lấy cô ấy, hỏi: "Linh, em sẽ ko giận anh chứ!" - Cô ấy cũng chỉ khóc, khóc nhiều lắm, chỉ nghe qua tiếng nấc, loáng thoáng: "Em có tư cách gì mà giận anh. Anh đúng mà, chỉ là..."

    Lúc đây em chợt nói: "Linh, chúng mình yêu nhau đi. Tuần sau hãy theo anh về Hải Phòng gặp gỡ bố mẹ anh!"

    Cô ấy sững người lại, kế đó lắc đầu quầy quậy, không đồng ý. Em bảo: "Anh ko lọt vào mắt em ư?" - Cô ấy lắc đầu rồi lại khóc, bộ dáng thương lắm. Em lại nói: "Nếu em có tình cảm với anh, chúng ta yêu nhau đi Linh. Anh yêu em nhiều lắm, nhiều lắm..." Em còn nói cái gì nữa đấy... linh tinh, ko nhớ chi tiết. Thế rồi em ôm chặt cô ấy, cô ấy cũng ôm lại.

    Một lát sau qua cơn xúc động, cô ấy bảo: "Thắng ạ, trước khi quyết định hãy nghe em kể một câu chuyện. Chuyện về cuộc đời em, anh hãy lắng nghe. Xong rồi hãy quyết định nhé."

    Vậy là cô ấy kể, em nghe, nhiều lúc trào cả nước mắt vì xót xa. Chẳng thể ngờ đời lại có nhiều mảnh đời éo le đến như vậy, và đời nó khốn nạn lắm các thím ạ. Khốn nạn nhất hầu hết là kẻ có tiền, mà kẻ khốn nạn mà ko có tiền, khi có tiền rồi sẽ khốn nạn hơn. Cứ thế chúng em nói chuyện, rồi sau đó ôm nhau ngủ lúc nào không hay. Chỉ ngủ thôi nhé, em xin thề.

    Vừa nãy có ng` gọi, ko thì em cũng kể nốt cho các thím về chuyện cuộc đời Linh, chuyện cuộc đời của những cô gái PG rượu, mặt trái của cuộc sống và cạm bẫy của đồng tiền. Của cái gọi là chân dài, đại gia - nghe cứ như cổ tích đấy các thím ạ.

    Em đi có chút việc, nếu khi rảnh em sẽ kể cho các thím biết. Ai tin được thì tin, ko thì đừng đọc hoặc giả tưởng tượng như đang lướt qua 1 câu truyện cảm động hay 1 thước phim quay chậm, vậy thôi!

    Nhưng hôm nay em vui lắm, muốn san sẻ cái cảm xúc này với anh em vozer!

    Update #6

    Xong rồi các thím ạ. Em đã chính thức ko còn là người của cty này nữa. Ko phải nộp tiền đền bù do đơn phương thanh lý hợp đồng
    Chờ giải quyết luôn chuyện của Linh nữa là xong.
    Em đi đây, có gì khi nào rảnh sẽ kể lại với các thím
    Thôi, té khỏi công ty đây, chào tạm biệt mọi người!
    Ps: Em ko phải thằng dại gái và Linh là 1 cô gái tuyệt vời. Mọi người đừng chửi nữa nhé...
    Mấy hôm nữa chờ dịp thuận tiện em sẽ cho cô ấy biết pic này, mà sẽ có ảnh cho các thím xem!

    Update #7

    Hôm trước em có nói, khi rảnh sẽ kể lại câu chuyện về cuộc đời Linh, những mảng đời sáng tối xoay quanh cái nghề PG rượu đầy cạm bẫy này. Sáng nay nhàn rỗi, em ở nhà ngồi type cho các thím cùng biết vậy.

    Linh là người Nam Định, bố cô ấy là bộ đội và mẹ là văn công (cách gọi trước đây, nay chắc đổi thành nghệ sĩ múa) của Nhà hát ca múa kịch Việt Nam. Năm thằng Tùng (em trai Linh được hai tuổi) thì mẹ cô ấy ốm và qua đời. Vốn tính có thể gửi bà nội nuôi song bố Linh quyết định xin xuất ngũ về chăm sóc hai đứa con nhỏ.

    Những chuyện trước kia em cũng không dám kể nhiều, và cũng không biết tường tận. Nói chung cuộc sống gia đình tuy vất vả song nói chung là yên ấm hạnh phúc. Linh có tâm sự với em, năm cô ấy 13 tuổi (cô ấy nói là đầu năm học lớp 7) bố Linh muốn đi bước nữa. Song hồi ấy Linh còn chưa hiểu hết chuyện nên đã kịch liệt phản đối, và cô ấy đã chọn cách bỏ nhà ra đi để tỏ thái độ kiên quyết của mình. Linh nói với em qua làn nước mắt: “Đó là sự nông nổi và ích kỷ của trẻ con – chuyện làm em day dứt đến tận bây giờ.”

    Mọi chuyện sẽ diễn ra theo đúng quĩ đạo vốn có, nghĩa là cuộc sống sẽ cứ thanh bình trôi qua như vậy cho đến khi cô ấy học năm thứ 3 thì tai họa ập xuống. Bố Linh bị tai nạn giao thông trong một lần về quê. Bao nhiêu tiền thuốc men trang trải chi phí, mặc dù bố cô ấy đã bình phục trở lại song không thể tiếp tục công việc cũ, chẳng những thế mỗi khi trái gió trở trời còn đau ốm luôn luôn. Vậy là việc trang trải cuộc sống gia đình ở quê dồn xuống đôi vai của bà nội và cô gái nhỏ tội nghiệp. Linh bắt đầu điên cuồng lao vào kiếm tiền. Ban đầu là gia sư 2 lớp, nhận làm Tiếp tân cho một khách sạn (em quên tên ks này)… Thế nhưng rồi để tự trang trải nuôi bản thân ăn học và cả phụ giúp gia đình một phần, số tiền ấy kiếm được từ công việc làm thêm không đủ. Trong lúc khó khăn, cô ấy được bạn giới thiệu tới nghề làm PG rượu – một công việc tiềm tàng nguy cơ rủi ro song có thể kiếm được kha khá. Đặc biệt với những cô gái có ưu thế về ngoại hình, sẽ kiếm được bộn tiền nếu biết cách đưa đẩy.
    Linh kể với em rằng: Hồi ấy biết hoàn cảnh của Linh, đứa bạn thân nó cũng thương lắm, vì thế vừa thỉnh thoảng giúp đỡ về mặt kinh tế, đồng thời chia sẻ mọi bí quyết của bản thân. Cách né tránh quản lý như thế nào, cách làm sao bán được nhiều rượu, cách ngọt nhạt với khách hàng để làm sao họ ko mất lòng mà không bị sàm sỡ. Linh bảo: “Tuy biết trước là thế, song khi mới chập chững vào nghề cũng run lắm. Và khi đi làm được một đoạn thời gian, em mới nhận ra cái nghề này nó phức tạp như thế nào anh ạ!”

    Linh còn kể rằng cô ấy đã may mắn gặp được một quản lý cũng khá tốt. Tất nhiên em nghĩ bản chất thằng đàn ông nào cũng dê cả, song dê cũng chia ra làm mấy loại. Dê thông thường, dê có điều kiện, dê khi bị kích thích… song nguy hiểm nhất là mấy con dê cụ râu xanh. Những loại dê râu xanh thường rất lỳ và nguy hiểm.

    Lan man tý, cô ấy kể rằng do được bạn giới thiệu nên may mắn cũng gặp được một tay quản lý tốt. Tức là quản lý sẽ bóng gió này nọ, nếu mình Ok thì 2 đứa sẽ “giao lưu thân mật” một chút, sau đó quản lý nó sẽ tạo điều kiện giúp đỡ. Còn không thì thôi, mang cung cách công việc ra mà hành xử. Cô ấy bảo rằng chỉ khi bán ra được đủ doanh số mỗi tháng 90-100 chai rượu sẽ được lương cứng 3tr – còn không thì trên mỗi chai rượu bán được sẽ kiếm khoảng 20k -25k. Như vậy là một tháng nếu bán được 100 chai thì sẽ kiếm được khoảng 6tr/tháng. Bảo nhỏ thì không nhỏ so với thu nhập từ việc làm thêm của sinh viên, song bảo lớn thì cũng không lớn. Từ việc dạy thêm và làm lễ tân trước kia, mỗi tháng Linh cũng kiếm được 4-5tr. (hồi đó cách đây mấy năm nhé các thím)
    Ban đầu nghe bàn về chuyện thu nhập và doanh số, cô ấy cũng cảm thấy có chút khó khăn, toan xin thôi thì cô bạn thân bảo: Cứ nhận lời đi. Yên tâm không sao đâu. Bởi thế nên cô ấy quyết định bỏ công việc cũ và dấn thân vào con đường này. Theo như lời cô bạn chia sẻ thì: “Nếu mày muốn bán được nhiều rượu phải ăn mặc gợi cảm, trang điểm bắt mắt một chút. Nếu không ngại thì khi đến bàn mời khách cố tình cúi xuống sâu một chút để họ nhìn thấy và đa số sẽ mua rượu. Lúc đó mày nên vừa đứng mời vừa uống. Mấy lão dê cụ kia uống bao nhiêu mày đáp lại, lúc đó họ còn mua nữa.”

    Linh kể với em rằng hồi ấy thấy mấy chuyện kia kỳ lắm, cô ấy không thích ăn mặc gợi cảm, cũng ko thích trăng điểm bắt mắt – càng không có cái chuyện chấp nhận để ai đó nhìn ngó hay sờ soạng. Còn cái chuyện tập uống rượu, cạn ly khi khách mời thì cứ thử xem. Vậy là cô ấy tập, tập từng chút một, theo như Linh nói thì: “Hóa ra uống rượu cũng chẳng phải việc gì quá khó khăn.”

    Linh bảo ngay trong tháng đầu tiên, cô ấy còn nhớ là mới vào nghề song đã bán được 132 chai (cô ấy thì nhớ kỹ vì là tháng đầu tiên, em thì ko biết có đúng 132 chai hay không). Cô ấy chỉ ăn mặc phục trang của hãng, ko cách điệu gì hết. Trang điểm nhẹ một chút thôi, cô ấy mời khách mua rượu, ko mua sẽ sang bàn khác. Mỗi khi có khách yêu cầu, cô ấy uống thử lại một xíu. Dần dần tửu lượng kha khá, cũng đỡ gượng gạo hay ngại ngùng khi giao tiếp, thế nên công việc của Linh khá là suôn sẻ. Tất nhiên là cũng có chút rắc rối khi gặp mấy cha dê cụ sàm sỡ nọ kia, người thì cợt nhả đòi xin địa chỉ và sdt mới mua rượu. Tuy nhiên cũng có người khá hào phóng, khi uống với họ vài ly họ mua một lúc vài chai và còn không lấy tiền thừa. Có khi gặp đại gia, nhận được tiền boa cả triệu cũng là bình thường…

    Tháng đầu tiên, Linh kể, cả tiền boa linh tinh này nọ thì cô ấy cũng kiếm được hơn chục triệu đồng – lúc đó cô rất mừng vì nghĩ bản thân có thể tự trang trải cuộc sống và còn lo được phần nào cho gia đình nữa.

    Mấy tuần sau đó công việc phát triển khá tốt, cô ấy đã bán được nhiều rượu hơn, tất nhiên nó không tránh khỏi được hệ lụy. Ví dụ như có một anh chàng si mê cô ấy, khi gặp cô ấy rồi thì ngày nào cũng xuống chỗ cty để gặp mặt Linh, mua một chai rượu và rủ đi chơi… Linh bảo anh chàng đấy tính tình cũng khá dễ chịu, nhưng ko hiểu sao chả có chút tình cảm nào. Hoặc giả như chuyện khi bạn bè cùng lớp biết Linh làm PG rượu, họ nhìn với ánh mắt kỳ lắm, có mấy cô bạn học cùng lớp còn xì xào nọ kia. Nhiều lúc vô tình nghe chuyện, tủi thân ứa nước mắt nhưng cũng cố mà làm. Cô còn bảo cũng thông cảm, Linh biết có nhiều bạn đi làm PG rượu, thu nhập cao nên quen xài tiền, dần dần họ trượt dốc lúc nào không hay. Thông thường nhiều lúc một cú điện thoại, một cái tặc lưỡi gật đầu – vậy là cuộc sống khác ngay. Linh lại kể có lần nhận được mối, có 1 chút đt mua 10 chai rượu và còn trả tiền trước, bảo đích thân Linh đưa đến phòng. Đưa vào phòng rồi thì lão dê xồm ấy khép cửa lại, đề nghị chỉ cần cô đồng ý “thân mật” là sẽ có 20 triệu tiền mặt, đưa trước. Cô ấy còn kể là: “Lúc ấy em hãi lắm, giật vội chốt chạy ra ngoài một mạch. Ra khỏi khách sạn mà vẫn tim đập chân run…

    Linh còn kể: “Làm PG rượu Song niềm vui chóng chẳng tày gang, cô ấy làm PG được tầm hơn 2 tháng thì thay quản lý. Đến lúc này mới nhận ra rằng cái thằng ôn quản lý mới này là một tên dê cụ rau xanh. Nhân dịp thay quản lý mới, nó mời đội PG đi liên hoan và sau đó Karaoke. Trong quán hát, lộ nguyên hình là một thằng dâm tặc. Linh kể là lão cứ vờ say ngồi cạnh, lừa sờ đùi. Khó chịu quá cô chạy ra chỗ khác thì lão cứ sán vô, sờ sờ rồi say đòi hôn. Linh tức giận quá mới đòi về. Mấy cô PG khác thấy vậy cũng chả nói gì, chắc là quen rồi.
    Hôm sau Linh cắn răng đi làm tiếp, hết tuần cô ấy bán được khá nhiều rượu. Kết thúc tháng đó, tới tháng sau riêng Linh bị ép doanh số là phải 200 chai mới dc lương cứng (lão còn bảo là vì em có ưu thế ngoại hình nọ kia, nếu ko bán dc chừng đó chứng tỏ là ko nhiệt tình trong công tác. Cố nén cơn bực, Linh đi làm dc tuần nữa thì bị trừ lương nọ kia do cái khỉ gì ấy. Một phần là cô bạn thân khuyên, phần nữa cô ấy cũng nhận ra cái “mất dạy” của gã kia nên thôi việc.
    Sau đó Linh có nhận ra rằng, đa phần những tay quản lý các PG rượu, tính cách hầu hết đều dê cụ thế này. Thế nên khi xin thêm mấy chỗ khác nữa, nếu như không chấp nhận để họ sàm sỡ hay abc gì thì trăm phần trăm bị kèn cựa gây khó dễ, tỷ như ép doanh số hay trừ lương nọ kia.

    Em nghe kể đến đây thì cũng ức lắm các thím ạ. Lúc đó mới nhận ra rằng mặt trái của con người, khi không đạt được mục đích liền trở nên xấu xa ngay. Ví như em đây, mấy ngày trước cũng từng thấy Linh đi với lão giám đốc mà cũng suýt mất hết lý trí. Nghĩ lại cũng có chút tủi thân.

    Để em kể tiếp, sau mấy tuần loay hoay với cái nghề PG rượu, Linh bắt đầu chán nản và muốn thoát khỏi nó. Nhưng cứ nghĩ đến hoàn cảnh gia đình ở quê, cô bắt đầu chạnh lòng, Linh kể: “… nhiều lúc nửa đêm mơ gặp lại mẹ, em choàng dậy rồi khóc anh ạ. Những lúc vậy sao cảm giác bản thân cô đơn quá.” Linh thì cũng có nhiều người theo đuổi, nhưng đứa thì ko thông cảm với nghề cô ấy làm, đứa thì tán tỉnh ko thật lòng. Em nghĩ thấy thật đúng, con trai bây giờ hầu hết đều thế. Em thì em tự nhận cũng chả phải hạng tốt đẹp lắm, nhưng thú thật nghe kể rồi ngẫm lại bản thân cũng thấy xấu hổ các thím ạ.

    Cứ thế, 3 tuần sau thì cũng cô bạn thân của Linh bảo là bồ cô ấy (ko rõ có tuổi hay chưa có tuổi, có vợ hay chưa) sắp ký một hợp đồng quan trọng. Lão ấy bảo với bạn cô ấy rằng buổi ký kết hợp đồng làm ăn này khá quan trọng, tiếp đối tác mà không có chân dài châm tửu thì biết đâu loằng ngoằng gì đó. Đại khái là nhờ bồ tìm cho mấy bạn gái ngoại hình khá, giao tiếp tốt và biết uống rượu đi làm người châm tửu. Cô bạn của Linh nghe vậy liền nhớ ngay đến Linh.
    Vậy là Linh của em đi làm nghề “châm tửu thuê” từ đấy. Gọi là nghề thì cũng ko hẳn, nhưng cái công việc này kiếm khá lắm. Linh kể rằng những người trong bàn nhậu đều là những người thành đạt, người làm ăn nên đa số đều khá lịch sự và chịu chi, đại ý là thoáng. Chỉ cần ăn nói dễ nghe, có kiến thức, biết uống rượu và nhất là ngoại hình khá… thu nhập khá lắm. Ngoài khoản cứng 1tr/ 1 bữa tiệc (có thể hơn), còn nhận được tiền boa kha khá (mà boa nhiều hơn tiền công), tháng 5-7 vụ là khá ổn rồi.

    Cô ấy còn nói với em rằng buổi đầu tiên là tiếp một khách người Sing, cô ấy ko kể chi tiết song nghe cô bạn kể lại thì buổi ấy tác phong của Linh làm đối tác vui vẻ lắm. Sau đó một đoạn thời gian, bồ của bạn Linh giới thiệu mấy mối đi “châm tửu” cho mấy vụ nữa, cứ dần dần vậy cái công việc này trở thành nghề của Linh.

    Trong nghề này tai nạn thì có tai nạn, nhưng nói chung không đáng kể. Chỉ cần mình lịch sự và chủ yếu là biết giữ mình, ko sa ngã thì những người kia cũng chẳng làm gì quá đáng. Theo em nghĩ là mấy cha doanh nhân kia còn phải giữ hình tượng của mình, và toàn dạng có nhiều tiền nên em nghĩ chắc họ cũng toàn cặp chân dài cả. Có chăng là mấy cô gái xinh đẹp, ngoại ngữ giỏi, giao tiếp tốt và nhậu được – gây cho họ nguồn cảm hứng mới – nôm na là nguồn gió lạ. Cũng đôi lúc có vài đề nghị khiếm nhã, hoặc sự đụng chạm vô ý nhưng hữu tình, hoặc là có khách say quá họ nôn cả ra người… cơ mà nói chung mọi chuyện khá ổn.

    Linh tâm sự rằng: “Sẽ cố gắng nhẫn nại đi làm cái nghề gọi là “tiếp viên di động này thêm một đoạn thời gian nữa, chờ ra trường là thôi.” Cơ mà dòng đời nó có phẳng lặng như vậy đâu mấy thím. Mà em thấy, đời nó rất khốn nạn với những người khó khăn và cố gắng vươn lên trong cuộc sống.

    Cách đây mấy tháng, trong lúc chờ tốt nghiệp Linh phát hiện ra rằng: em trai cô đã mắc căn bệnh hiểm nghèo. Căn bệnh mà em nói với mấy thím ấy. Nó chỉ có thể được cứu sống bằng phương pháp ghép tủy sống và thay máu. Bác sĩ còn bảo cậu bé khá là may mắn vì lúc ấy ngân hàng có tủy sống thích hợp, sang Sing phẫu thuật thành công đến 80% trở lên. Nhưng chi phí khoảng 900 triệu (còn chưa kể đến nhiều thứ phát sinh – chắc hơn tỷ là ít các thím ạ)
    Nghe đến đây cô ấy, chính xác là cả nhà cô sắp tuyệt vọng rồi. Bán căn nhà ở quê chắc được 500-600 triệu. Vay mượn họ hàng, tiền Linh tiết kiệm, rồi học sinh thầy cô trường thằng Tùng cũng có ủng hộ được một ít nhưng cũng còn thiếu mấy trăm nữa. Đó còn chưa nói là chuyện nếu bán đc căn nhà thì không biết phải ở đâu, nhưng bán nhà thì cứ phải bán thôi. Nhưng vẫn thiếu mấy trăm triệu nữa mới đủ.

    Trong lúc tuyệt vọng cô ấy có nhớ đến mấy tấm danh thiếp, trong đó có lão Giám đốc cũ của em các thím ạ. Lão này ngày trước cũng là 1 trong những khách hàng mà Linh từng phải “châm tửu” hộ, và lão có đưa danh thiếp và bóng gió rằng chỉ cần abc gì đó thì lão sẽ giúp đỡ hết sức có thể. Hồi ấy tuy không để ý song vì phép lịch sự cô cũng giữ lại danh thiếp (có mấy tr` hợp như này rồi thì phải)

    Linh kể lúc ấy như sắp điên lên, hơn một tháng cô vừa chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp. vừa chạy như con thoi lo xoay tiền chuẩn bị cho chi phí phẫu thuật. Thằng nhỏ kia biết cứ khóc và đòi… Haizzz, lúc cô ấy tốt nghiệp cũng là thời điểm sắp tới hạn phải phẫu thuật đến không càng để lâu càng nguy hiểm. Khi chợt nhớ đến mấy cái danh thiếp kia, cô đánh bạo tìm gặp. Và rồi Linh tìm đến cty cũ của em, gặp lão giám đốc xin việc và sau đó lựa lời xin giúp đỡ.

    Linh được tuyển vào cty em. Haizzz, một tháng sau đó bi kịch mới bắt đầu từ đây…

    Thôi, em cũng mỏi tay rồi. Ngồi type cho các thím từ khi ăn sáng xong, đến bây giờ mới xong. Luồng cảm xúc và tâm sự tràn vào, ngồi 1 mạch còn chưa ăn gì nữa. Hẹn gặp lại các thím sau, giờ em cũng chạy lên viện xem tình hình thằng nhỏ thế nào. Mấy hôm nữa là hạn chót viện yêu cầu trang trải phí phẫu thuật rồi.

    Xin cảm ơn những lời chia sẻ, những com động viên của các thím nhé!

    Update #8

    Em đã từng đọc được đâu đó trên mạng một câu, đại ý rằng: “Nếu bạn yêu một cô gái, và cô ấy đang buồn và ít cười. Hãy để cô ấy nhìn thấy nụ cười của mình trong mắt bạn.”

    Hôm nay em đang hơi tâm trạng…

    Nhận lời yêu không lâu, cũng hôm ấy Linh đã chấp nhận để em bước vào cuộc đời cô ấy và cùng chung vai san một chút lo toan trong bộn bề cuộc sống. Điều đó làm em vui lắm. Và em đã mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được cô ấy cùng em về Hải Phòng. Và buổi ra mắt cũng khá suôn sẻ...

    Khi ta yêu một cô gái vì tính cách của cô gái ấy, dưới góc độ nào kiểu j` cũng thấy cô ấy xinh đẹp dễ thương hết. Tóc ngắn hay tóc dài, gương mặt có những vết thâm hay không và thậm chí cả quá khứ của cô ấy, em đều không quan tâm lắm. Em đã nói cho cô ấy biết suy nghĩ thật của bản thân. Linh mà em biết rất mạnh mẽ, chỉ có điều sao bây giờ em thấy cô ấy đang bị chính những điều này ảnh hưởng.

    Cuối tuần rồi 2 đứa về nhà em, ban đầu mọi chuyện diễn ra rất ổn. Linh hiểu biết rộng, nữ công gia chánh rất tốt và mẹ em cũng có vẻ khá hài lòng. Chỉ có điều trong bữa cơm, khi được hỏi rằng: “Sau này hai đứa tính như thế nào?” – thì cô ấy im lặng và gương mặt có vẻ buồn buồn.

    Chiều tối hôm thứ 7, ăn cơm xong cô ấy nhất quyết không chịu ngủ lại ở nhà em mà ra nhà nghỉ, dẫu nhà em vẫn còn dư một phòng. Lúc em đèo cô ấy đi chơi, khi chỉ có 2 đứa với nhau, cô ấy bảo với em: “Thắng ơi, anh kiểm tra lại tài khoản của anh xem…”

    Em nghe cô ấy bảo vậy thì giật mình, em không có đăng ký dịch vụ trực tuyến kiểm tra tài khoản thẻ qua số điện thoại. Nghe cô ấy bảo vậy, em hỏi là tại sao em lại nói vậy, chẳng nhẽ em mới chuyển tiền vào cho anh sao. Cô ấy cười trừ rồi gật đầu, nhưng vẻ mặt buồn lắm. Khi em hỏi rằng lấy ở đâu ra một số tiền lớn như thế (600tr – em đã thế chấp nhà để vay NH số tiền trên), Linh bảo với em rằng: “Chuyện này anh ko biết là tốt nhất.” Em gạn hỏi rằng: “Chẳng nhẽ đã bán xong nhà ở quê, vậy thì bà nội và bố em sẽ ở đâu?”

    Cô ấy mím môi lại, kiến quyết không nói dù cho em có nói năng trời đất gì nữa. Em nghĩ nếu bán nhà thật rồi thì cô ấy sẽ nói, cơ mà… Haizzz, lát sau cô ấy than mệt và muốn nghỉ ngơi, em tính đi cùng vào chuyện trò thêm lát nữa nhưng cô ấy cũng vấn lấy cớ mệt, muốn nghỉ một mình. Và lúc ấy khóe mắt hoen đỏ rồi, em buồn lắm song cũng biết cô ấy có lí do riêng nên cũng ko tiện tra vấn gạn hỏi nữa, thầm nghĩ cứ cho là bí mật của riêng cô ấy đi. Chỉ bảo với em xác minh xong báo lại cho cô ấy biết.

    Rời khỏi nhà nghỉ ở đấy rồi, em ra check thử tài khoản thì thấy đã có thêm 600 triệu. Biết tin xong, báo lại cho ô ấy rồi đột nhiên cảm thấy buồn bã thế nào ấy mấy thím ạ. Em thì rất tin tưởng cô ấy, chỉ là buồn vẫn cứ buồn. “Chẳng nhẽ giữa em và Linh đến bây giờ vẫn còn khoảng cách sao?”

    Tối hôm đó về mẹ có hỏi rằng hai đứa lại có chuyện gì vậy? Hỏi em xem Linh có thật bị ngã ngã thật hay bị em hành hung (Tóc đã cắt tém rồi song vẫn có mấy vết bầm trên mặt Linh, chưa tan hết) Em bảo: “Cô ấy ngã thật. Con yêu thương Linh còn ko hết, nặng lời còn không thì sao lại nặng tay với Linh được?”
    Mẹ em mới bảo rằng: “Nhỏ đó được đấy, chắc giờ vì chuyện gia đình nên lo nghĩ nhiều và hay tủi thân. Mày nhớ chăm sóc nó cho tốt.” Em thấy vui và tự hào, dĩ nhiên rồi…

    Sáng hôm qua (sáng chủ nhật ấy) Linh gọi cho em tới chở, bảo là để chào ba má em rồi về Hà Nội luôn. Lúc cô ấy bận vệ sinh, thấy cái điện thoại để trên bàn đột nhiên em lại tò mò. Em thật sự không muốn xâm phạm đời tư của cô ấy đâu, nhưng thú thật chuyện về khoản tiền kia làm em tò mò lắm. Tranh thủ lướt qua nhật ký cuộc gọi thì có 1 số là anh Toàn nào đấy. Tin nhắn có mấy tin của đối tượng tên Toàn này. Vì thời gian gấp nên em ko dám đọc kỹ, nhưng có một tin nhắn của thằng cha tên Toàn này là: “Không có gì đâu Linh. Bao giờ có gởi lại cho anh cũng được Chỉ tiếc anh không biết chuyện này sớm hơn.”

    Lúc này em hiểu rằng Linh đã mượn số tiền kia từ ai rồi. Đang định đọc xem cô ấy nhắn tin gì thì nghe thấy tiếng lịch kịch nên em ko dám manh động nữa. Haizzz, chở cô ấy đi mua cân hoa quả và mấy thứ linh tinh mà em cứ suy nghĩ đi đâu, xong về nhà em nói chuyện một lúc cô ấy xin phép về Hà Nội lo chuyện. Bữa cơm chiều xin khất lại lần sau.

    Chở cô ấy ra bến xe, mấy lần em định hỏi nhưng lại thôi, cứ thấy hôm nay cô ấy khác khác sao ý (hoặc có thể do em cảm giác thế thôi)
    Xe chạy được một quãng, nghĩ cái gì đột nhiên em thấy một hàng hoa định mua một bó nhưng thấy xe đã xa xa, con nhỏ kia ko bó kịp vậy là rút đại 1 bông hoa rồi để 100k lại, phi xe đuổi theo. Thằng lơ xe hỏi: “Anh quên gì trên xe à?”

    Em bảo: “Mình để quên trái tim mình trên xe mất rồi” Kế đó nhìn cô ấy và nói rất nghiêm túc: “Linh à, em đang nắm giữ trái tim anh, giữ gìn cẩn thận nhé, mai mốt nhớ trả lại cho anh!” Sau đó trao cho cô ấy bông hoa. Em chờ ở cô ấy một nụ cười hạnh phúc, cả xe cũng nhìn em và có mấy người vỗ tay. Song – cô ấy lại khóc các thím ạ. Trong ánh mắt của cô ấy có sự vui mừng và cảm động, nhưng em cảm giác còn có cả sự thương tâm hay gì đó rất lạ.

    Vừa thoáng thấy ánh mắt đó xong, em lo lắm các thím ạ. Linh cảm thế thôi, nhưng trong lòng vẫn nhói lên. Xe chạy rồi mà em cứ bần thần đứng một lúc.
    Về nhà mà em như thằng mất hồn, tính phi xe luôn ra HN cơ mà chiều nay nhà em làm cơm mời họ hàng và người quen rồi.

    Nghĩ điều gì em chạy ra mua cái sym rác (rút kn từ vụ trước) rồi bấm số của đối tượng tên Toàn kia vờ lân la hỏi chút. Nào ngờ ra số của một bà thím nào đấy nói giọng miền Nam. Thử đảo lại trí nhớ, vẫn ko đúng (vậy chắc trong lúc vội em quên mất số anh Toàn kia – nhầm lẫn ở số nào đấy) Lúc đấy thấy bực bực, bảo rằng thằng ôn kia (có vẻ dân có tiền) mà xài số xấu bỏ con mẹ…

    Đang đần đần thì bố mẹ gọi xuống nhà, bảo là 2 cụ còn có một chút tiền tiết kiệm phòng xa nhiều thứ, giờ thì đưa cho em để trả nợ bớt cái khoản kia cho thoải mái. Đột nhiên ko biết lúc ấy ma xui quỉ khiến thế nào em buột miệng: "Ko cần đâu. Linh vừa trả cho con rồi!" Nói xong em mới thấy mình đơ, mẹ em hỏi: "Linh nó lấy đâu ra để trả cho mày!?"

    Em im luôn, đang tính cách chống chế xem lý do nào hợp lý thì mẹ em thấy em có biểu hiện nghi vấn, mới nói: "Có chuyện gì mày cứ nói ra cho mẹ biết với." Em chỉ bảo là: "Cô ấy cũng ko nói với con. Để mai mốt con hỏi rồi thưa lại!" Kế đó em lừa lỉnh chỗ khác.

    Giờ ko phải là em nghi ngờ điều gì đó, em tuyệt đối tin ở nhân cách của Linh. Song sợ sợ, lo lo và bứt rứt khó chịu trong người lắm các thím ạ.
    Ko biết em phải làm gì trong lúc này đây!

    Update #9

    Haizzz, em cũng chẳng hiểu mình bị sao gì chiếu nữa, lắm trắc trở quá... Đến cái nick cũng bị ban vì một lỗi trời ơi đất hỡi. Phải GG mới tìm ra được cái 2pic này của mình, hóa ra đã được chuyển vào đây rồi.

    Em ra HN hôm thứ 3, có tìm Linh nhưng cô ấy về quê... Đột nhiên thấy lòng hẫng hẫng, gọi điện thoại cho cô ấy định hỏi một số thứ nhưng ko hiểu sao lòng cứ nghẹn lại, blah blah mấy câu rồi thôi. Thực tâm em rất nhớ Linh, chỉ là ko hiểu bản thân như thế nào nữa.

    Tùng đã mổ hôm thứ 5 rồi, ca mổ thành công tốt đẹp. Chiều nay sẽ về lại Việt Nam. Tạ ơn trời...

    Chiều hôm thứ 4 em hẹn Linh đi uống cafe, Linh bảo là để đến tối, ra cái quán Trà hoa trà sữa gì đó ở Nguyễn Phong Sắc cho tiện. Tối hôm đó em phi xuống, gọi mấy thứ linh tinh gì đó. Giờ cũng chả nhớ nó là gì, có vẻ có vị ngot
    mà lòng em đắng ngắt. Và em nhận ra một điều rằng: Cái quán chết tiệt ấy

    Nói chuyện blah blah một hồi, càng nhìn càng thấy cô ấy xinh. Em đột nhiên xích lại túm lấy tay cô ấy, hỏi: "Linh à, em có yêu anh không?"
    Để nguyên bàn tay nhỏ nhắn mảnh dẻ trong tay em, ngập ngừng một chút cô ấy trả lời: "Em cũng không biết nữa. Thực sự em rất mến anh, nhưng..."

    Cô ấy ko nói hết câu nhưng lòng em trĩu nặng. Có vẻ như em đến với cô ấy trong lúc cô ấy cô đơn, tuyệt vọng nhất. Những lúc như vậy em có thể bảo bọc, che chở cho Linh - em cảm thấy rất hạnh phúc các thím ạ. Nhưng ở góc độ nào đấy, có vẻ em đã quá vội và ngộ nhận: Nhầm tưởng cô ấy cũng yêu mình. Haizzz, có thể có - cũng có thể không - mà đơn thuần là một phút ủy mị yếu đuối của người con gái. Vậy mà em còn bảo cô ấy về HP ra mắt, thảo nào cô ấy từ chối mãi - và Linh nhận lời có vẻ như cô ấy ko muốn làm em thất vọng.

    Em kể tiếp. Lúc cô ấy ngập ngừng, em buồn lắm và hẫng. Nhưng là thằng đàn ông thì ko thể chán nản thế dc, em bảo: "Vậy từ nay anh sẽ cố gắng làm cho anh yêu em!" Cô ấy cười, nụ cười buồn - mà vẫn đẹp đến não lòng. Em bảo: "Vậy còn chuyện về số tiền kia?" Linh trầm ngâm một lát rồi bảo: "Đó là tiền em vay của một người bạn."

    Em đang định hỏi là sao mãi đến giờ mới vay dc, nhưng giờ mới thấy may mắn vì đã ko bộp chộp như vậy. Như cũng đoán đc suy nghĩ của em - Linh là một cô gái thông minh - cô ấy cười bảo: "Thực ra anh ấy là người từng theo đuổi em đấy!" Rồi lại nói: "Hi, em tr nay xem anh ấy như 1 người bạn thôi. Cơ mà..."

    Linh thở dài một cái rồi bảo: "Mẹ anh ấy ko hiểu sao biết chuyện, đến tìm gặp em và bảo: "Nếu cháu nghĩ đến tương lai của thằng Toàn, mong cháu hãy rời xa nó!" Kế đó cô ấy cười buồn: "Em lúc ấy giận lắm, cơ mà nghĩ lại thấy tủi thân và ức nhất là cảm giác bác kia nói đúng. Trên cương vị của người mẹ có ai lại muốn con trai quý tử đi giao du với người như em đâu." Cô ấy nói đến đây lại cười, bảo thôi không nói nữa, nhưng em biết là cô ấy đang buồn lắm. Kế đó cô ấy bảo rằng: anh Toàn kia cũng mới biết chuyện của Tùng và chủ động xin giúp đỡ, em ban đầu từ chối, nhưng nghĩ đến chuyện anh phải cầm cố nhà để cho em mượn tiền - gia đình anh biết chuyện mặc dù đồng ý nhưng em vẫn có cảm giác áy náy. Thôi thì mượn của anh Toàn đỡ, gửi cho anh. Mà đã có người hỏi mua nhà ở quê rồi anh ạ, cũng đc giá...

    Em nghe đến đây thấy buồn làm sao ấy. Đang định hỏi xem nếu bán nhà thì gia đình cô ấy sẽ sống như thế nào thì có mấy thằng ôn cứ liếc liếc qua bàn em ngồi, điên tiết lắm. Lát lại thấy mấy đứa nó lên gẩy guitar với bật đàn ầm ầm, chả ra cái con mẹ gì. Thế là hỏi Linh có nhã hứng đi dạo lòng vòng chút ko? Cô ấy từ chối bảo phải trở lại viện. Biết là lý do hợp lý, song cũng thấy mất mát thế nào ấy...

    Hôm nọ gặp bố và bà nội của Linh, chú ấy có hỏi: "Cháu là bạn của Linh à?" Em còn chưa kịp trả lời thì Linh bảo đấy là anh Thắng. Chú ấy nghe nói vậy, túm lấy vai em lắc mạnh, khóe mắt đỏ đỏ. Đại ý nói gia đình rất cảm ơn cháu, sẽ thu xếp tiền gửi cháu trong thời gian ngắn nhất. Chắc chỉ 7 - 10 ngày sau thôi. Em đang định nói: Chẳng phải là Linh đã gửi tiền trả cháu rồi đấy thôi. Nhưng nghĩ lại thì thôi, chắc bố Linh chưa biết, chuyện này Linh sớm muộn cũng sẽ cho bố cô ấy biết. Em chỉ cười nói vài câu xã giao - gọi là xã giao thôi vì em cũng chẳng biết nói gì.

    Trước hôm thằng Tùng ra sân bay, chỉ có mỗi Linh đi cùng. Nhân vật Toàn kia ko có xuất hiện. Nhìn vào ánh mắt cô ấy - khi cô ấy nhìn em - em thấy hẫng quá. Có lẽ em đã quá vội vàng rồi. Nhưng ko sao, em tin rằng mình sẽ giành đc trái tim cô ấy...

    Hôm qua chán chán, đi nhậu về khuya thì thấy có mấy thằng choai choai nó cứ nhìn em chỉ chỉ trỏ trỏ, ban đầu ko để ý đâu, nhưng lại nhớ đến cái chuyện của lão sếp cũ - em cũng thấy hãi hãi. Ko biết lão ấy có làm cái trò trả thù trẻ con kiểu đàn bà ấy ko hả các thím. Để ý thì thấy ánh mắt của mấy thằng đó chả có thiện cảm gì mấy, em cảm giác bọn nó đang nhắm tới em hay sao ấy. Hơi lo lo!

    Thôi, em chuẩn bị thu xếp ra sân bay đây các thím ạ. Hy vọng chiều nay gặp dc cái anh Toàn kia - xem đối thủ của mềnh trông như thế nào. Nhưng ít nhất là em có một lợi thế - đó là có một người mẹ biết cảm thông và chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh. Em thì em ko dám nhận xét linh tinh gì đâu, nhưng có vẻ mẹ của nhân vật Toàn ấy đã hành xử ko khôn ngoan, nhưng em rất biết ơn bà ấy!
    Lần sửa cuối bởi nghiammo1992, ngày 08/03/2013 lúc 13:11.
    Diễn đàn chia sẻ kiến thức điện thoại: http://chiase123.com
    Click vào Hiện ra để xem chữ ký của mình :X

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •