Sài Gòn, ngày 18 tháng 10 năm 2012

Đây là chuyện thật của mình, mong được mọi người chia sẻ và cho lời khuyên

Kể thêm về hoàn cảnh, mình là sinh viên năm I một trường đại học trong thành phố HCM. Cũng như đa phần những sinh viên khác, mình quyết định học thêm anh văn để trang bị kiến thức, khả năng giao tiếp và hoàn thành chỉ tiêu đầu ra của trường

Ngày đầu tiên đi học, mình là người đến lớp cuối cùng. Lớp chỉ còn 1 ghế trống giữa hội con gái. Do thời thế đưa đẩy nên mình ko còn lựa chọn nào khác. Ngồi cạnh mình là một bạn nữ xinh, nét mặt hiền, trang điểm nhẹ và phong cách khá style với áo cổ rộng và giày cao gót. Mình là mình ko có cảm tình với những bạn nữ đẹp sắc xảo, mình thích hình mẫu phụ nữ dịu dàng, hiền thục

Tiết học diễn ra bình thường nếu không có phần mini test và mini game. Phần listening mình làm khá tốt và đạt scores cao nhất lớp nên có gây chút ấn tượng với Trúc. Cuối giờ Trúc mượn giáo trình mình để hoàn thành nốt phần bài tập còn dang dở. Đến phần hoạt động nhóm, mình và em được ghép một cặp và tiến hành trao đổi thông tin dựa theo mẫu của giáo viên soạn sẵn.

Giọng Trúc nghe iu cực, nhỏ xíu và rất dễ thương!

Ngày thứ 2 đến lớp, mình để ý Trúc rất hay nhắn tin. Em sử dụng 2 điện thoại. 1 cái 1202 dùng sim vietnamobile và 1 cái nokia X3. Mình nghĩ chắc em đã có bạn trai do thường con gái dùng 2 sim chỉ để liên lạc với người yêu.

Mình có ý định xin số đt Trúc với lý do hỏi bài nhưng mục đích chính là nhắn tin chúc em 20/10 vui vẻ. Đến giờ ra về, mình dự định gặp em ở bãi gửi xe. Nhưng đời không như là mơ, mình thẫn thờ nhìn Trúc loay hoay bên chiếc AB 2k11 sang trọng

Nhìn lại bản thân, mình chỉ là một thằng sinh viên tay trắng, chạy wave ghẻ, phải ngửa tay xin tiền gia đình, mỗi tháng tổng số tiền e nhận được từ gia đình và làm thêm chỉ vỏn vẹn 2tr. Với số tiền đó sao mình có thể lo được cho bạn gái. Dạo này trời Sài Gòn chuyển lạnh, mưa lất phất, loanh quanh ngoài đường lắm lúc thèm có một người ngồi sau ôm mình thật chặt, có người để quan tâm, nhắc nhở những việc nhỏ nhặt nhất
Nhưng lúc này mình thật sự chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ



Sài gòn, ngày 25 tháng 10 năm 2012


Mình bước vào tuần học thứ 2 với nhiều thứ cảm xúc phức tạp, vui, hạnh phúc, trộn lẫn với nỗi buồn, mặc cảm, tự ti.

Thay cho hình ảnh cô gái đáng yêu của ngày hôm qua, chiếc ghế trống lặng thinh nửa như muốn giễu cợt nửa như đồng cảm với mình. Bỗng có chút gì đó trống trãi, hụt hẫng, những cung bậc xúc cảm tưởng như đã ngủ quên từ lâu. Mình nhớ em, nhớ giong nói đáng yêu, nhớ khuôn mặt xinh xắn có nét lạnh lùng ấy

Ngày học tiếp theo, chỗ Trúc ngồi đã được mình lấp đầy bằng chiếc balo. Thoáng buồn khi nghĩ đến e chỉ như một giấc mơ, chợt đến rồi chợt đi như gió thoảng. Tiết học trôi qua chậm chạp với lời thầy giảng vọng đều đều bên tai.



Sài Gòn, ngày 30 tháng 10 năm 2012

Lúc hy vọng trong mình đã tắt, e xuất hiện. Vẫn người con gái ấy, nụ cười nhẹ duyên dáng, chậm rãi rảo bước đến cạnh mình. Như đứa trẻ được kẹo, mình nhận ra niềm vui của mình đơn giản chỉ là được nhìn thấy e, được nghe giọng e mỗi ngày

"Hi" - Trúc nhoẻn miệng cười

Đơ mất vài giây

"Sao hai hôm rồi Trúc không đi học?" - Mình vội vàng hỏi để khỏa lấp sự bối rối

"Trúc bệnh, bị nổi phong" - Trúc khẽ mỉm cười

Trong lúc mình ngẩn ngơ với nụ cười tỏa nắng ấy, Trúc đã lên tiếng

"Cho Trúc mượn bài hôm giờ đi"

Mình vội đưa em nội dung bài học tuần qua mà không nhận ra mình đã quá vô tâm khi không quan tâm tình trạng sức khỏe Trúc

"Thứ 5 Trúc đưa lại nghen" - vẫn giọng nói đáng yêu như rót mật

"Không cần đâu, Trúc giữ đi"

Cuối ngày, mình dạo quanh những con phố, hòa mình vào dòng người hối hả như để tìm chút không khí ngày lễ. Hồ con rùa, nhà thờ Đức Bà, mọi ngả đường nhộn nhịp, tấp nập người qua lại. Tiếng nói cười, nô giỡn đùa nghịch của những bạn trẻ hay phút tĩnh lặng của những cặp đôi bên chiếc ghê đá, bờ hồ.

Tâm trạng mình khá hơn khi mọi thứ đã quay về với trật tự vốn có... Liệu có tồn tại thứ tình cảm vô lo, vô nghĩ, không chịu ảnh hưởng của vòng xoáy vật chất ?



Sài Gòn, ngày 1 tháng 11 năm 2012

Quan hệ của mình với e đang đi vào ngõ cụt

Ngoài những câu nói, chuyện trò bâng quơ, hời hợt, không đầu không cuối, luôn có một khoảng lặng giữa 2 đứa.

Trúc mải mê với chiếc điện thoại, vẫn nét cười xinh xắn khi đọc những dòng tin nhắn, nhưng nụ cười tỏa nắng ấy không dành cho mình.

Mình vẫn tỏ ra lạnh lùng, giữ khoảng cách với e. Mình sợ sẽ hụt hẫng khi phải chấp nhận thực tại 2 đứa không thể bước chung đôi.

Đối với mình Sài Gòn về đêm luôn có một vẻ đẹp ma mị. Mình thích rảo quanh những con phố, ngắm những hàng quán, để tâm trí cảm thư thái cảm nhận nếp sinh hoạt về đêm của con người nơi đây. Thả hồn theo ánh đèn đường, tiếng vít ga chát chúa đưa mình về với nhịp giao thông hối hả.



Sài Gòn, ngày 6 tháng 11 năm 2012

Trúc không đến lớp

Gạt bỏ mọi suy nghĩ, mình nhắn tin cho Trúc

Ấu trĩ soạn đi soạn lại mẩu tin nhắn ngắn cụt

"Hôm nay sao Trúc k đi học anh văn v?"

22 giờ

...

22 giờ 30 phút

Một lúc lâu, chiếc điện thoại vẫn lặng im, không khí như chìm vào sự tĩnh mịch của đêm

23 giờ

Màn hình điện thoại vụt sáng, tiếng nhạc chuông tin nhắn

"Ai vậy? Hôm nay Trúc bị nổi dị ứng đầy người, đi học k được. hux. Mới ngủ dậy nè"

"Trí ngồi cạnh Trúc nè. Trúc thấy trong người khỏe hơn chưa?"

"Hihi. Cũng đỡ r, tại kì trước bị á, giờ nó tái lại. Sáng giờ đi lấy máu khóc từa lưa. hux"

"Ừm. Tội nghịp ghê! Trúc nhớ nghỉ ngơi uống thuốc đầy đủ nghen. Cũng khuya r ngủ đi nè"

"Hihi. Trúc biết r. Ngủ ngon ha. Bye ne"

Chỉ vài câu nói vu vở, sự quan tâm nhỏ nhặt nhưng đâu đó đọng lại chút dư vị thật đặc biệt cho cuối ngày


Đêm nay có lẽ là một đêm dài...



Nguyễn Hoàng Thanh Trúc