Giờ sinh hoạt lớp cuối tuần.
- các em cô sẻ sắp xếp chỗ ngồi của các em, do thầy cô phàn nàn có 1 số bạn ngồi học không tập trung và còn làm việc tiêng trong giờ học.
- em X lên sang bàn 2 ngồi ké em Y, em Z dạo này mất tập trung lắm ngen. Lên bàn 1 dãy bên phải ….
- các em phải ngồi đúng vị trí này. Ai đổi chổ là ghi nhận lên sổ đầu bài.. Sẻ trừ điểm hạnh kiểm.
Sang ngày đầu tuần thứ 2 tiết đầu tiên. 1 bạn nữ đứng dậy nói với cô:
- cô ơi, cho em ngồi chỗ khác nhé cô, em không thích ngồi kế bạn nữa này chút nào hết.
- cô đã sắp như thế rồi còn gì, không có đổi đi đâu hết
- đi mà cô…chỗ nào củng được hết đó cô…
- thế cô cho em xuống bàn cuối cùng ngồi 1 mình nhé !
- Dạ thôi cô.
Mình ngồi bàn phía trên củng tò mò quay xuống xem như thế nào : Xin không thành tôi thấy bạn nữa này mặt mày bí xị, củng hiểu thôi khi mà cô cho 2 con nhỏ từng xích mích với nhau ngồi chung thì sao nó chịu nỗi .
- thôi các em im lặng, lấy sách vở ra hôm nay chúng ta học bài mới.
………
Lại cuối tuần nữa rồi chán thiệt
cô ơi.. – giọng của 1 bạn nữ cất lên.
- gì vậy em ?
- cô cho em lên bàn 1 ngồi nhé cô .
ọc ọc WFT lên đây ngồi làm chi vậy trời.
Bà cô suy nghĩ 1 hồi lâu… Lúc đầu củng lắc đầu không đầu ý.
Nhưng do hôm nay cái thằng được xếp ngồi kế mình nó vắng .
Suy nghĩ 1 hồi bã củng đồng ý !
Hic hic. Phải ngồi chung với con gái sao trời !
Mình kéo ghế xê qua 1 bên sát mép bàn luôn . Chừa lại cho nhỏ đó là 1 khoảng không rộng lớn
Các bác đừng có hiểu nhầm là mình ga lăng nhé . Vì mình không quen với cảnh ngồi gần gái.
Lúc đầu nó ngại ngại sao ấy…. Nhưng thời gian nó đã làm thay đổi 1 phần nào đó.
Bắt đầu nói chuyện , bắt đầu chém gió, bắt đầu nhắn tin
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian đẹp đối với tôi .
Trong lòng tôi đã yêu nhỏ lúc nào không hay,tôi mún nói cho nhỏ biết rằng tôi yêu nhỏ đến chường nào . Nhưng tôi không thể, vì tôi quá nhút nhát.. Rồi tôi củng dần dần không nghĩ đến ý định sẻ ( tỏ tình ) , mà chỉ mún hàng ngày đến lớp được nhìn thấy nhỏ được nhìn lén nhỏ mỗi khi vào tiết học .
Được ngồi kế bên người mình thích cảm giác thật sung sướng.
lúc thấy nhỏ khóc vì bị thằng 1 thằng trong lớp chọc, trong lòng tôi nóng như lửa đốt…tôi mún dỗ dành nhỏ. Tôi nhìn nhỏ đang úp mặt xuống bàn và tôi nói nhỏ nín đi ( tôi nói rất bé vì sợ lũ bạn nó nghe được lại bảo này nọ )
Có lẻ nhỏ nghe thấy lời nói của tôi, thấy vậy tôi củng an tâm .
Tôi không dám thể hiện sự quan tâm quá mức, vì tôi cứ nhút nhát và mỗi lần như thế tôi đều nghĩ thầm. “Mày đã là gì của người ta sao mày quan tâm người ta giống như người yêu của mày quá vậy. Người ta có đồng ý cho mày làm thế chưa?
Những ý nghĩ đó làm tôi chỉ biết hỏi thăm, hoặc trò chuyện. Lâu lâu nhỏ lại bảo . Ngồi xích lại gần
Chắc nhỏ thấy mặc tôi đang đỏ bừng nên hỏi
- ngại hay sao hả
Tôi ấp úng không trả lời vì biết trả lời như thế nào đây . Học sinh cấp 3 rồi mà cứ ngại như mấy đứa con nít .
Buổi sáng hôm thứ 3 tôi bị bệnh nên phải nghĩ học 1 buổi học chính khóa . Buổi chiều hôm đó có tiết học thể dục
Tôi định nghĩ luôn 1 ngày nhưng không hiểu sao tôi mún được nhìn thấy nhỏ nên tôi cố gắng chiều hôm đó tôi lê lếch đến trường .
Đi vô gần tới cổng thì gặp mấy đứa học chung lớp:
- sáng làm gì nghĩ vậy ku!
- con X nó tưởng mày đi game nên hồi sáng cô hỏi sao nay mày vắng, nó liền nói: thằng ck mê game để em chạy lại quán kêu vô học . ( Nghe tới đây là tôi mê tít)
( Vì tôi lúc kỳ thường xuyên cúp tiết đi ra quán nét . Mà từ hồi nhỏ ngồi chung là tôi không có vắng tiết nữa)
Ờ sáng này tao bệnh, chứ ở đó mà game với gọt
Đến tiết học thể dục
Thấy tôi nhỏ hỏi
- sáng này làm gì nghĩ vậy? Đi chơi game phải không?
- sáng này bị bệnh chứ có phải cúp tiết đi game đâu .
Rồi từ ấy tôi cảm thấy nhỏ có chút biểu hiện đối với tôi , nhưng tôi lại suy nghĩ và không dám nói ra đều mà mình mún nói…
1 năm sau
Tôi có lỗi với nhỏ , khi không giữ lời hứa.
Nhỏ nhắn tin cho tôi, bảo sang năm sau vẫn ngồi chung với nhỏ nhé !
Nếu như tôi giữ đúng lời chắc có lẻ giờ thì mọi chuyện đã khác .
Tôi hứa sang năm sau sẻ cùng ngồi với nhỏ . Nhưng ngày ấy tôi lại quá con nít, quá nhút nhát.
Nhỏ đã quay xuống nhìn tôi và kêu tôi . Nhưng bao cái nhút nhát, bao cái suy nghĩ nó cứ liên hồi dồn dập trong tâm trí tôi.
Tôi lại thầm nghĩ: “mày đã là gì của người ta mà lại ngồi chung bàn với nhau. Cái cảnh lũ bạn trêu nhau lại hiện lên :Hàng tá chỗ sao mày không ngồi mà mày lại ngồi ở đó? ”
Và tôi đã thất bại trong cuộc chiến lý trí, tôi đã thật sự thất bại trước những sự nhút nhat, những suy nghĩ tầm thường của tôi .
Lúc ấy nhỏ buồn và giận tôi lắm, nhưng tôi biết sẻ không bao giờ tôi có lại được những khoảng thời gian như lúc tôi và nhỏ cùng ngồi bên nhau ,nói chuyện với ,cùng nhìn nhau …
Tôi vô cụng quá, tôi không biết làm gì hơn.
Tôi cố quên đi, nhưng không thể, vì ngày nào củng nhìn mặt nhau làm sao quên được .
.
Delete số điện thoại làm gì khi đã thuộc nằm lòng
Delete yahoo làm gì khi nick ai kia trong tim vẫn luôn nhớ
Unfriend facebook làm gì khi vẫn luôn qua trang người ấy
mỗi ngày
Những kỉ niệm, kí ức chẳng lẽ có thể delete ?
.
Tôi cố lẫn tránh không nói chuyện với nhỏ. Nhỏ kêu tôi nhưng tôi cứ giả vời không nghe thấy.
Nhỏ bảo tôi chảnh
- uh tôi chấp nhận . Nhưng nhỏ nào có hay đằng sau cái vẻ lạnh lành của tôi là 1 khoảng không chứa đầy kỷ niệm của tôi và nhỏ .
Tôi quyết không cho nhỏ biết, không thể hiện tình cảm với nhỏ. Từ lâu rồi tôi đã khóa cánh cổng đó lại , tôi giữ riêng mình tôi biết . ( Có lẻ là 1 suy nghĩ sai lầm của tôi nữa chăng? )
Có 1 lần tôi làm nhỏ giận :
Vì tôi thấy thật là bực bội khi tôi thấy việc làm của tôi có gì sai chứ sao lại làm như vậy ?
Tôi nóng quá, mò vào túi lấy ra chiếc điện thoại và tôi gỏ từng dòng stt :
” Tuong minh la ai chu? Quan trog lam sao? ”
” Khong co … Thi toi van song ”
” Khong thich thi next ”
Không không kìm chế được nên tôi đã post lên hết .
Ông trời cứ éo le . Nick face của nhỏ mới reg nên ít frend nên stt của tôi post lên dĩ nhiên nó nằm chinh ình phía trên cùng .
Nhỏ từ ngoài buoc vào cầm dt tôi vẻ mặt cáu gắt. Tôi vào delete hết các stt đó nhưng có vẻ đã mụn . nhỏ đã đọc được stt mà tôi đăng lên .
… Tôi bùn lắm khi giờ đây nhỏ cùng người khác noi chuyện trước mặt tôi . Tôi khó chịu lắm nhưng biết làm gì đây.
Và kết cuộc như thế nào thì chắc ai củng có thể biết được.

Nguồn : tự truyện by tôi